- Tác giả: Cảnh Tục
- Thể loại: Dã Sử
- Trạng thái: Hoàn thành
- Độ dài:
- Đọc đầy đủ truyện Kiêu Thần tại: https://metruyenchu.net/kieu-than
Sau khi đuổi theo nửa canh giờ, truy binh bị một nhánh sông Bạch Thủy ngăn mất lối đi.
Nhìn viện binh trên bờ ngăn chặn con đường phía trước, càng lúc càng xa, trên mặt nước cũng không thấy có thuyền đuổi theo, dựa vào hai người hắn và Phó Thanh Hà, khó có thể cứu được Tô Mi, huống chi Phó Thanh Hà đang bị thương, hắn nói với Phó Thanh Hà:
- Thương thế của ngươi phải lên bờ chữa trị
Phó Thanh Hà lắc đầu, nói:
- Lâm công tử lên bờ đi thôi, nếu ta có thể sống trở về sẽ báo đáp đại ân của công tử.
Nhìn vào tốc độ của bọn thủy phỉ, trước hừng đông bọn chúng sẽ rời khỏi sông Bạch Thủy tiến vào sông Dương Tử, hiện tại chưa rõ thực lực của bọn chúng, lúc này bỏ thuyền lên bờ, cũng đồng nghĩa với việc buông tay mặc kệ Tô Mi.
- Ân huệ gì, cùng chung hoạn nạn thôi; ta trước tiên giúp Phó gia xử lý miệng vết thương, ở trong nước lâu dễ bị thối rữa...
Lâm Phược nói cũng không đợi trả lời liền kéo Phó Thành Hà đi, giúp Phó Thanh Hà leo lên bên mái chèo, bịt miệng vết thương lại, điều này cũng giúp Phó Thanh Hà thêm chút sức, dù sao Tô Mi cũng có ơn với mình. Tuy nhiên trong lòng hắn kỳ quái, nghĩ thầm rằng Phó Thanh Hà chỉ là hộ vệ hưởng lương trên thuyền hoa, lúc này đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ , ai cũng sẽ không trách cứ y, không hiểu tại sao y lại muốn quay lại, không lẽ y nghĩ y có thể cứu người dưới sự trông chừng của bảy tám chục tên thủy tặc hay sao?
Phó Thanh Hà nhịn đau để Lâm Phược dùng đoạn đao cắt, vì muốn phân tâm, hỏi Lâm Phược:
- Mấy ngày hôm trước, không phải Lâm công tử rơi xuống nước thiếu chút nữa chết đuối hay sao?
- Không biết tại sao, tự nhiên bơi được
Lâm Phược thuận miệng nói, hắn nhớ rõ trước đây khi học bơi lội , học nhiều lần cũng không bơi được, cho đến khi sư phụ hắn nhấn chìm hắn trong nước, trong nước hắn đạp giẫy thình thịch đột nhiên bơi được —— đây là trí nhớ của Đàm Túng, không có liên quan gì với Lâm Phược. Nói như vậy những người khác sẽ biết thể nghiệm của hắn, hắn trả lời qua loa nghi vấn của Phó Thanh Hà, cũng không sợ người khác nghi ngờ hắn xuyên qua.
Phó Thanh Hà còn tưởng rằng Lâm Phược là cơ duyên xảo hợp mới ở trong nước cứu được mình, đối với hắn không có nhiều hy vọng, thấy hắn ngâm mình trong nước giúp mình xử lý vết thương, trong lòng có chút kỳ quái.
Ngoại trừ hai người bọn hắn còn sống, Lâm Phược vừa rồi còn phát hiện hai xác chết trôi, hắn bèn đem họ đặt lên mái chèo. Nếu là người khác chưa chắc có thể đoán được dụng dụng ý của Lâm Phược, nhưng Phó Thanh Hà kinh nghiệm dày dặn, đảo mắt liền hiểu được: hai xác chết trôi không những có thể giúp bọn hắn tiết kiệm thể lực khi bơi trong nước; thời khắc mấu chốt còn có hấp dẫn sự chú ý của bọn thủy phỉ, bọn họ ở dưới nước di chuyển; nếu thủy phỉ bắn tên tới, xác chết trôi là thứ ngăn cản tốt nhất.
Hai xác chết trôi đều là người trên thuyền hoa. Nghĩ đến phải lợi dụng người trên thuyền hoa, Phó Thanh Hà nghĩ thầm rằng nếu mình sử dụng hai xác chết trôi để chạy trốn hơn phân nửa sẽ có chút do dự, không nghĩ Lâm Phược có thể quyết đoán như vậy. Phó Thanh Hà không tiếp xúc cùng Lâm Phược nhiều lắm, thầm nghĩ thầm rằng ngày thường hắn vì tiểu thư thần hồn điên đảo, tưởng là một thư sinh vô dụng, không nghĩ tới thời điểm này lại bình tĩnh như vậy, làm cho ông ta phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Phó Thanh Hà đang muốn mở miệng khuyên Lâm Phược ở lại cùng tìm thời cơ cứu tiểu thư, thì dường như cảm thấy gì đó liền dừng lại.
- Lúc này chậm lại làm gì?
Lâm Phược trong lòng kỳ quái, giúp Phó Thanh Hà bám vào đuôi mái chèo nghỉ ngơi, tận lực giúp cánh tay cùng vết thương trên vai ít tiếp xúc với nước. Hắn hơi bơi ra một chút liền nhìn lấy trước mặt một đoàn thuyền đi ngược dòng lại đây, đầu thuyền có người giơ đèn lồng màu đỏ, dường như đang tín hiệu —— Lâm Phược không hiểu được tín hiệu của đèn lồng, bơi trở lại đuôi mái chèo, nói với Phó Thanh Hà
- Phía trước có chiến thuyền chèo tới, dường như là tới tiếp ứng...
Một lúc sau, thuyền chạy tới trước mặt thuyền hoa rồi trực tiếp đi bên mạn thuyền hoa. Nghe tiếng bước chân, có năm sáu người nhảy lên trên thuyền, ở phương xa, mang theo tiếng sóng biển, Lâm Phược cũng không nghe được rõ ràng lắm, tiếp theo chợt thấy nhóm người hướng đuôi thuyền đi tới.
- Mạng của mấy tiểu nương này đang nắm trong tay chúng ta, Đỗ gia vào khuyên bảo nàng, nàng phải thành thật nghe lời bọn ta, bọn ta sẽ cung kính hộ tống nàng đi Tấn An...
Một thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên, khiến cho người khác nghe như yết hầu của y bị hở.
- Tấn An?
Lâm Phược trong lòng kinh ngạc, liếc nhìn Phó Thanh Hà một cái. Lâm Phược biết được phía đông nam Tấn An là lãnh địa của Xa gia có quân đội đồn trú, không sai biệt lắm theo trí nhớ trong thế giới của Đàm Túng là vị trí của tỉnh Phúc Châu, Lâm Phược nghĩ thầm trong lòng chẳng lẽ đám người này là từ Tấn An tới đây?
- Tô Mi cô nương tính tình mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng khuất phục. Nàng nếu nghe khuyên bảo thì tốt, nếu không nghe khuyên bảo, lại để nàng biết ngọn nguồn sự tình, chẳng phải là làm hỏng chuyện tốt của nhị công tử ? Ta tốt nhất không ra mặt. Không chỉ ta không ra mặt, hạ nhân bên người nhị công tử cũng không thể ra mặt, đều theo ta tạm thời lên bờ, miễn cho sau này khó ăn nói. Hai người này, nhị công tử đều coi trọng , còn phải làm phiền Triệu lão đại mang người rời bến, nhị công tử sẽ ở trên biển cùng Triệu lão đại diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân.
Nghe người phía trước nói
- Đỗ gia
Âm thanh quen thuộc này lập tức khiến Lâm Phược nhân ra người này chính là Đỗ Vinh thương gia giàu có của Giang Ninh, những nghi hoặc lúc trước cũng được giải đáp: hóa ra là do tên khốn Đỗ Vinh ở sau lưng bày ra! Không biết Tấn An nhị công tử là ai? Lâm Phược thầm nghĩ rằng vị Tấn An nhị công tử không phải là cướp, hắn thật đúng là si mê Tô Mi, không ngờ phí tâm cơ cùng khí lực lớn như vậy, còn muốn an bài vở diễn anh hùng cứu mỹ nhân.
- Nếu là lão Triệu ta, đâu cần phiền phức như vậy. Nếu ta thích nàng sẽ xách nàng đem về dạy bảo cho tốt ! Ta sẽ không tin ngay cả một ả đàn bà ta cũng không thu phục được. . . Ha ha ha...
Tiếng cười đầy suồng sã. Giọng nói thật thô lỗ, Lâm Phược đoán rằng người này là Triệu lão đại trong miệng Đỗ Vinh, người này hẳn là đầu mục của bọn đạo tặc, chẳng qua nghe lệnh Đỗ Vinh, giúp Tấn An nhị công tử làm việc.
Phó Thanh Hà đối diện Lâm Phược há mồm nói nhép khoa tay múa chân ý muốn nói:
- Cướp Đông Hải
Lâm Phược là một con mọt sách quanh năm đóng cửa không biết được sự tình bên ngoài, hắn không biết ba phe Đỗ Vinh, Đông Hải tặc cùng với Tấn An nhị công tử này có quan hệ gì. Bọn cướp ở ngay trên đầu, nhất thời Phó Thanh Hà cũng không thể nói chi tiết với Lâm Phược lời đồn về quan hệ giữa Đỗ Vinh cùng Đông Hải tặc và Xa gia Tấn An.
- Nhị công tử sao có thể giống với những người thô tục như chúng ta? Nói tiếp, ta đây thấy nữ nhân càng giãy dụa càng có tư vị,
Lúc này trên đỉnh boong tàu lại có một người xen vào nói:
- Triệu lão đại, có phải đám con tin cũng giam giữ luôn hay không?
- Ừ. Đám đó đều là trẻ con, không cần lấy mạng, chỉ cần bắt chuộc một hai nghìn lượng bạc là được... Lấy tiền thả người không thương lượng, bằng không lần sau cướp con tin làm sao có thể khiến bọn chúng ngoan ngoãn đem tiền ra?
Triệu lão đại nói.
Lâm Phược không nghĩ tới trước đó đám Đông Hải khấu đã bắt con tin ở nơi khác tính vơ vét tài sản người nhà. Hắn tính kiên trì chịu đựng giúp Phó Thanh Hà tiếp tục nấp ở đuôi mái chèo. Bọn con tin bị hải tặc bắt lên thuyền, khóc ré lên, khiển âm thanh trở nên ồn ào, âm thanh kêu đau, đều là những hài tử còn nhỏ, thiếu niên, tiếp theo lại nghe thấy có vài người leo lên thuyền hoa của Đỗ Vinh chèo đi.
Đỗ Vinh chèo thuyền cũng không vội vã rời khỏi, mà cùng thuyền hoa, thuyền hải tặc... song song một đoạn đường, Lâm Phược cho dù muốn lên bờ, cũng không tìm được cơ hội tốt.
************************************************
Trời tờ mờ sáng, mắt thấy đang ở cửa sông Bạch Thủy, phía trước chính là sông Dương Tử, Đỗ Vinh chèo thuyền rời khỏi tuyến đường an toàn, đi vào hướng một cửa khẩu phía đông. Lúc này, phía trước cửa sông sương mù nổi lên dày đặc, theo gió thổi đến, nhanh chóng thổi qua mặt sông, trong chớp mắt, những tia nắng sớm đều bị sương mù che lại, trong tầm mắt đầu là sương mù mênh mông, ngẩng đầu nhìn đèn lồng ở đuôi thuyền cũng có chút mơ hồ.
Sương mù dày đặc như vậy là thời cơ, đêm qua có gần bảy mươi tên cướp, nhưng tùy tùng của Tấn An nhị công tử đều theo Đỗ Vinh chèo thuyền ly khai, hải tặc ở lại thuyền và trên thuyền hoa còn lại không đủ ba mươi người, đại bộ phận đều ở trên thuyền phía trước, thuyền hoa ở phía sau, cũng không cần nhân thủ điều khiển. Nghe âm thanh nói chuyện đằng trước, trên thuyền hoa chỉ để lại vài người trông coi, còn đều tập trung ở đầu thuyền.
Lâm Phược đem đoạn đao đặt trong miệng, trèo từ mái chèo lên đuôi thuyền. Trên sông sương mù ngày càng dày, hơn phân nửa thuyền đều giấu ở trong sương, nhìn không thấy tình hình đầu thuyền, chỉ nghe thấy mấy tên hải tặc ở phía trước hùng hổ nói chuyện, có gian có tiếng ngáy, không biết Tô Mi và thị nữ của nàng đang ở nơi nào. Khoang phía trước chắc là phòng khách đang có một số người thấp giọng khóc nức nở, cái này chắc là con tin, cũng không biết có bao nhiêu con tin bên trong?
Lâm Phược cột hai cái đai lưng lại, đặt Phó Thanh Hà lên lưng, rồi cõng ông ta cùng lên thuyền với hắn.
- Trước tiên đừng vội mà cứu người; tìm chút thức ăn, đổi quần áo khô...
Lâm Phược nhỏ giọng nới với Phó Thanh Hà.
Tháng chín trời thu mát mẻ, ngâm trong nước lúc nửa đêm, ý chí kiên cường đến đâu cũng cảm thấy mệt mỏi, lên thuyền gió thổi tới lạnh buốt, vừa lạnh vừa đói. Phó Thanh Hà thương thế cũng rất phiền toái, cần băng bó một lần nữa — cho dù hết thảy đều tốt, cho dù Phó Thanh Hà không bị thương, ở gần ba mươi con mắt của Đông Hải tặc đem hai cô nương trói gà không chặt trên thuyền cứu lên bờ, cũng là chuyện tình rất khó khăn, cần phải tìm cách.
Lâm Phược không phải là người mù quáng, nhưng có cơ hội giúp người khác, hắn cũng không làm rùa đen rút đầu
- Ngươi đi theo ta.
Phó Thanh Hà biết cứu người có vội vàng cũng không được, cũng biết rõ ý đồ của bọn cướp, tạm thời không lo lắng tiểu thư sẽ đã bị thương tổn. Ông ta đúng là rất quen thuộc với thuyền hoa, dẫn Lâm Phược đi đến hướng đuôi khoang thuyền.
Mấy gian cho người chèo thuyền ở, hải tặc lục soát lỹ lưỡng, bề bộn không chịu nổi, còn có một mảng máu lớn, có thể thấy được nơi này đã xảy ra chém giết. Thứ đáng giá tất nhiên không tìm thấy, quần áo cũ lại rách nát, chỉ còn chai rượu của bọn hải tặc trong góc. Lâm Phược cũng không quản chai rượu có dính vết máu, nhặt lên uống một ngụm, liền cảm thấy bụng ấm lên, đưa cho Phó Thanh Hà, giúp y ấm hơn, lại thay làm quần áo. Lúc này, Lâm Phược tìm đến mấy bọc muối nhỏ hòa tan với nước, tẩy rửa vết thương cho Phó Thanh Hà, rồi giúp y băng bó sạch sẽ.
Đuôi khoang thuyền còn có một đoạn cán mâu gãy, dài khoảng bốn thước, Lâm Phược nhặt lên thử lực, cán rất cứng, liền lấy đoạn đao tước nhọn, trong nháy mắt liền trở thành đoản mâu lợi hại, đưa cho Phó Thanh Hà cầm phòng thân.
Đoản mâu này tuy rằng không thể đâm xuyên qua giáp, nhưng đối với người luyện võ, vật này trong tay đủ dùng để giết người.
Sau khi ẩn thân ở đuôi thuyền, Phó Thanh Hà đã nhìn Lâm Phược với cặp mắt khác xưa, lay lay đoản mâu trong tay, thấy hắn ngồi ở chỗ kia dán tai vào vách tường nghe động tĩnh bên ngoài, nghĩ thầm rằng lúc trước thật sự là coi thường hắn, cho dù là mình cũng không thể chu đáo hơn hắn.
- Bọn họ sắp rời bến, ra cửa sông Dương Tử, phía trước sẽ có thuyền, nếu ở trên đường có thể gặp được thuyền lớn hoặc là đội thuyền, chính là thời cơ cho chúng ta ra tay...
Lâm Phược thấp giọng thương lượng với Phó Thanh Hà.
Đêm qua vô cùng nguy hiểm, tình thế căn bản hắn không thể cứu Tô Mi, ý niệm đầu trong đầu hắn chính là thoát thân lên bờ; hiện tại tình thế lại khác với đêm qua, Phó Thanh Hà cũng có thể chiến đấu, cẩn thận tìm cách không phải là không có cơ hội thành công.
Có cơ hội giúp người thoát khốn nhưng chui rúc không làm, không phải tác phong của Lâm Phược, nói cho cùng Tô Mi cho dù đối với hắn không có tình yêu nam nữ, cũng có ân cứu mạng.
- Phải chuẩn bị thật tốt!
Phó Thanh Hà gật đầu, thầm nghĩ rằng Lâm Phược có thể lưu lại giúp mình cứu người, đó là không thể tốt hơn, nhìn biểu hiện vừa rồi của hắn, sợ là tốt hơn người đang bị thương như mình; cân nhắc lời hắn nói, cũng biết hắn sẽ không liều lĩnh ra tay, cầu người hỗ trợ đương nhiên cũng không thể đưa đối phương vào nguy hiểm.
Lâm Phược cầm lấy đoạn đao, nói với Phó Thanh Hà:
- Phó gia ngươi nghỉ ngơi ở trong này một lát, ta lặn xuống phía dưới xem, khi ta trở về, sẽ gõ lên boong thuyền ba tiếng.
Hắn đứng lên lại nói tiếp một câu:
- Nếu có biến cố gì, Phó gia thoát thân vẫn quan trọng hơn, dù sao đến Tấn An vẫn còn cơ hội cứu người.
Phó Thanh Hà biết Lâm Phược nói cơ hội chính là Đông Hải tặc sẽ đem Tô Mi đưa đến trong tay người gọi là nhị công tử Tấn An, nhưng trong lòng y cân nhắc nhị công tử Tấn An chắc là nhân vật quan trọng trong Xa gia, Tô Mi bị đưa đến Tấn An, muốn cứu viện thì nói dễ hơn làm?
Phó Thanh Hà ưỡn thẳng thân mình, tựa vào boong thuyền phải hướng Lâm Phược quỳ gối, nói:
- Lâm công tử lúc này không bỏ đi, là đại ân nhân của tại hja, của tiểu thư ...
Tuy hắn biết rằng Phó Thanh Hà đang dùng phép khích tướng, Lâm Phược cũng vẫn có chút cảm động, dù sao Phó Thanh Hà cũng có thể bỏ mặc không để ý đến sống chết của Tô Mi. Lâm Phược quỳ xuống đem Phó Thanh Hà đỡ lấy, trách cứ :
- Phó gia xem ta là loại người gì, ta ra trước xem