- Tác giả: Cảnh Tục
- Thể loại: Dã Sử
- Trạng thái: Hoàn thành
- Độ dài:
- Đọc đầy đủ truyện Kiêu Thần tại: https://metruyenchu.net/kieu-than
Ánh trăng thu sáng ngời chiếu rọi bầu trời, chiếu lên bến đò bên bờ sông Bạch Thủy làm cho nó sáng như ban ngày. Lâm Phược nhìn hai nam tử lên thuyền từ lúc hoàng hôn để nghe hát đang lấy đao khống chế Triệu Năng cùng nhà đò, trong lòng kinh hãi, theo bản năng hiện lên một ý niệm trong đầu: thủy phỉ cướp thuyền! Trong lòng lại hiện lên nghi hoặc, cái thuyền ô bồng này có gì tốt mà cướp?
Dây thừng nối thuyền ô bồng với bờ đã được cởi bỏ, chiếc thuyền thong thả rời khỏi bến. Lâm Phược nhìn qua khe cửa đối diện thì thấy chiếc thuyền đánh cá cũng đã cởi bỏ dây thừng trôi theo hướng giữa sông Bạch Thủy. Nương theo ánh trăng, Lâm Phược thấy trên mũi thuyền của thuyền lương là năm sáu bóng người, cũng không thấy rõ ai là nhà đò ai là cướp phỉ.
Cửa khoang thuyền đóng chặt, bên ngoài ánh trăng sáng ngời nhưng trong khoang thuyền lại là một mảnh tối đen. Lâm Phược nhớ thanh kiếm được giắt đối diện trên vách, liền cẩn thận bó chặt quần áo lại, nhẩm tính khoảng cách đến cửa sổ, trong đầu suy diễn xem làm cách nào nhanh nhất để trong bóng tối lấy kiếm về tay, sau đó từ cửa sổ nhảy xuống lòng sông… Tuy nhiên cũng không nhìn được tình hình trên thuyền hoa của Tô Mi, cũng không rõ ràng lần này rốt cuộc có bao nhiêu thủy phỉ cướp thuyền. Lâm Phược nhẫn nại dán mình bên cạnh cánh cửa, thầm nghĩ rằng: có thể phải thừa lúc hỗn loạn nhảy xuống nước mới là lựa chọn tốt nhất.
Lâm Phược còn muốn chậm rãi đợi thời cơ, thế nhưng hai nam tử ở đầu thuyền cũng không nghĩ sẽ cho hắn cơ hội. Kẻ dùng đao khống chế Triệu Năng là một gã có một vết sẹo xuyên qua mũi, hắn hỏi một người khác:
- Ngươi nói cái kẻ nhuyễn như chân tôm kia có tỉnh lại không, như thế nào mà một chút âm thanh đều không có?
Ngôn ngữ trong đó không hề sợ khiến Lâm Phược tỉnh lại.
Lâm Phược nghe xong thì cả kinh: vào lúc hoàng hôn Triệu Năng đã bị hắn răn dạy một chút, không nên ở trước mặt người ngoài mà nói láo, chẳng lẽ hai người này dường như có chút quen thuộc đối với hắn?
- Tên nhuyễn chân tôm đúng là một khối tình si đối với cô ả kia, lúc điên lên thật khó đoán trước, vẫn là nên cẩn thận thì hơn…
Một nam tử gầy gò, híp mắt nhìn về phía bờ sông - lúc này còn chưa cách xa bờ, doanh trại Đầu Văn Sơn đóng quân cứu tế tại huyện Bạch Sa có gần trăm đao cung thủ - Đổng Nguyên từ lúc đảm nhiệm Duy Dương tri phủ, rất coi trọng việc huấn luyện đối với các đao cung thủ của các huyện ở Duy Dương và lực lượng trị an, thậm chí còn toan tính huấn luyện ra một chi quân đội địa phương hoàn mỹ - nam tử gầy gò có chút kiêng kị đối với đao cung thủ của Bạch Sa huyện. Lại nói Đổng Nguyên cũng rất uy danh tại huyện Bạch Sa, nếu lúc này mà náo loạn thì chuyện tình tối nay chưa chắc có thể thành công. Nghĩ đến đây, hắn nháy mắt với nam tử có vết sẹo.
Tránh ở trong khoanh thuyền, Lâm Phược nghe được những lời này thì không khỏi giật mình, thầm nghĩ: bọn chúng có có ý với Tô Mi?
Nam tử râu quai nón hiểu ý cười, cánh tay ghìm chặt cổ của Triệu Năng, trầm giọng uy hiếp nói:
- Nếu không muốn chết hay ăn một chút đau đớn thì đừng kêu bậy! Nếu kêu bậy, ông đây sẽ ột đao chấm dứt sinh mệnh ngươi!
Y đem chuôi đao hung hăng đánh vào huyệt Thái Dương của Triệu Năng, Triệu Năng chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, thân mình liền mềm nhũn đổ xuống. Nhìn nam tử râu quai nón đưa đao vào khe cửa để đẩy then cửa ra, Lâm Phược hơi lui lại nửa bước, đợi khi then cửa được mở ra, một phát bắt lấy mũi đao, một cước đá tới, đá gãy lưỡi đao đang trong khe cửa, tên ở bên ngoài không kịp đề phòng, cầm trong tay đoạn đao gãy lao vào trong.
Tên kia đột nhiên tiến vào trong hoàn cảnh bóng tối, hai mắt có một chút đen; Lâm Phược lại đã quen với bóng tối, tay bắt lấy cổ tay đang cầm đoạn đao gãy của nam tử râu quai nón, hai ngón tay đâm vào giữa hai mắt của hắn.
Nam tử mặt sẹo cũng không ngờ đến, hai mắt bị đâm trúng, đau đớn kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, cổ tay giãy ra khỏi tay Lâm Phược, không phân biệt được phương hướng lao bừa vào trong khoang thuyền, hai mắt máu tươi chảy ròng ròng, đoạn đao gãy trong tay vung lên, chém lung tung tứ phía không cho Lâm Phược tiến lại, hướng ra ngoài khoang thuyền kêu to:
- Lão Bưu, mắt ta sắp bị chọc mù rồi, mau vào cứu ta.
- Kêu cái con mẹ ngươi, cẩn thận chút, nháo lớn như vậy, kinh động đến thuyền hoa, Triệu lão đại muốn động thủ…
Người đàn ông gầy gò bên ngoài trầm giọng quát.
Lâm Phược nhảy ra cài lại then cửa khoang thuyền, hy vọng có thể kiềm chế người đàn ông gầy gò bên ngoài một lát; tay vội vàng gỡ kiếm xuống, chợt nghe một tiếng kêu thảm truyền đến, chắc rằng nhà đó khó có thể giữ được mạng nhỏ rồi. Lâm Phược cũng không quản chuyện khác, huy kiếm hướng tới tên đang vung đao lung tung kia.
Hai mắt tên kia bị đâm đổ máu, không nhìn được cả đoạn đao trong tay, chỉ nghe thấy tiếng gió ập đều liền nâng đoạn đao lên đỡ, nhưng cũng không cản được một kiếm cứng rắn bổ xuống lông mày hắn. Kiếm mắc kẹt vào xương, khí lực của Lâm Phược không đủ để rút kiếm ra. Lại nghe tiếng xô cửa sau lưng liền không chút do dự nào, nhặt lấy đoạn đao rồi xoay mình về cửa sổ nhảy ra ngoài. Thân thể chìm xuống nước liền lặn xuống đuôi thuyền chỗ dưới mái chèo bằng gỗ mới trồi lên mặt nước để thở.
Lúc này mấy con thuyền trên bến đò ngay cả thuyền hoa cũng đã rời đi xa được bảy tám chục thước. Chợt có đại loạn xảy ra, hai chiếc thuyền đột nhiên bốc hỏa, trong nháy mắt nước sông đỏ bừng sáng lên trong bóng tối, không ngừng có người bị ném xuống nước, một chiếc thuyền chèo có hai gã cung thủ giương cung nhìn chăm chú mặt nước. Lâm Phước trốn dưới một mái chèo không dám ra đầu, một lát sau liền nghe thấy có người nhảy lên thuyền ô bồng hỏi:
- Trần Bưu, chuyện gì xảy ra?
- Hổ Tử đã thất thủ, tên chân nhuyễn đã nhảy xuống nước...
Nghe giọng là gã gầy gò trả lời.
- Mẹ ơi, Hổ Tử như thế nào mà thất thủ?
- Hổ Tử tiến vào khoang thuyền giết người liền bị đánh lén, ta đi vào xem, trên lông mày hắn có một thanh thiết kiếm bổ trúng, cửa sổ thì mở ra, người đã không thấy… Muốn phái hai người xuống nước đuổi theo hay không?
- Tên chân nhuyễn đó ở trong nước khác nào quả cân, sẽ chết càng nhanh hơn, không cần để ý tới hắn… Mau lên thuyền hoa, không thể cho nó cập bờ.
Lâm Phược lúc này từ chóp mũi trở xuống đều chìm trong nước, đâu có nửa điểm giống như quả cân rơi xuống?
Động tĩnh bên này cũng quấy nhiễu trên bờ, từ doanh trại cứu viện Mộ Phần sơn đến bến đò đốt lên những cây đuốc, có thể nhìn thấy mười mấy bóng đen chạy tới bến đò. Nhìn trong tay bọn họ cũng cầm binh khí, chính là đao cung thủ trú đóng ở trên núi; vừa thức tỉnh nạn dân khắp núi vừa kêu to:
- Đổng sứ quân ở đây, thủy phỉ muốn đi tìm cái chết!
- Đổng sứ quân nói, giết tặc nhận sẽ được thưởng bạc. Bất kể quan dân, giết một tặc nhân sẽ được thưởng mười lượng bạc.
Cũng có nạn dân gan lớn đi theo đao cung thủ chạy loạn về bến đò.
- Sát tinh tại huyện Bạch Sa này tương đối khó giải quyết; ngươi đi cùng ta hỏa thiêu thuyền này, ngàn vạn lần không thể để cho thuyền cập bờ.
Lâm Phược nghe được tiếng nói chuyện trên đầu thuyền ô bồng, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ cướp phỉ đúng là sợ Duy Dương tri phủ Đổng Nguyên? Tiếp theo đã nhìn thấy hai người từ mũi thuyền bỏ qua thuyền ô bồng để nhảy lên một chiếc thuyền không cách biệt với thuyền hoa lắm, có ba cột buồm, trên thuyền nhiều chỗ vươn ra những mũi nhọn dài bằng sắt, đâm vào thuyền hoa. Hai chiếc thuyền dính lấy nhau ở cùng một chỗ, mũi thuyền tụ tập mười mấy tên giặc cướp cầm lấy binh khí chuẩn bị xông lên thuyền hoa.
Lâm Phược đến bây giờ mới tin là cướp phỉ vì Tô Mi mà tới, hơn nữa kế hoạch rất chu đáo, vào ban đêm mượn danh nghĩa nghe hát, phái người trên bờ ẩn vào thuyền khác ở bến đò, chính là để uy hiếp những thuyền này rời khỏi bờ sông, không để những thuyền này chở người trên bờ ra trợ giúp thuyền hoa. Chiếc thuyền lớn có ba buồm kia đại khái là chiến thuyền chủ lực của thủy phỉ, nhìn qua giống như hải thuyền, không biết lúc nào lẫn vào trong bến đò, không ngờ lại không khiến người khác cảnh giác, trên thuyền hiển nhiên ẩn dấu không ít thủy phỉ tinh nhuệ, lúc này đều phát huy công dụng.
Đậu lại ở bến đò là bảy tám trung tiểu hình thuyền thương khách, thuyền cá, trên thuyền ít người, lại không có đề phòng, lặng yên không một tiếng động đã bị hãm lại.
Trên thuyền hoa của Tô Mi thì nữ đầu bếp, vú già, thị nữ thì không cần suy xét, trừ thầy trò ba người Phó Thanh Hà hộ vệ ở ngoài ra, còn có những người đảm nhiệm việc chèo thuyền đến từ thượng sông Giang Ninh, hơn mười tay chèo thuyền, không phải là một chút lực lượng phòng thủ cũng không có. Tạm thời còn chưa có tặc nhân lên được thuyền hoa, Phó Thanh Hà đứng ở đầu thuyền, tay trái cầm tấm thuẫn che, tay phải cầm một đoản kích, đang ép một tên thủy phỉ cố gắng lên thuyền xuống nước. Lâm Phược hơi kinh ngạc nhìn, lúc trước còn tưởng rằng Phó Thanh Hà chỉ là một võ sư lụi bại bình thường - võ sư bình thường có ai cầm đoản kích làm binh khí tùy thân? Những người đảm nhiệm việc chèo thuyền, chèo thuyền lâu năm ở sông dài hồ rộng, cũng không phải là lần đầu gặp thủy phỉ đánh cướp trên hồ, dưới sự chỉ huy của Phó Thanh Hà cũng cầm lấy binh khí phòng bị thủy phỉ lên thuyền.
Lâm Phược nhìn thuyền hoa cách bờ không tới ba mươi trượng, thuyền hoa lại dùng mái chèo thuyền, hai bên mép thuyền có sáu mái chèo, mọi người cầm mái chèo thuyền trong chốc lát là có thể cập bờ, rồi còn nói đao cung thủ huyện nha trên bờ còn có thể bắn tên ứng phó. Nếu thủy phỉ không thể kịp thời tấn công thuyền hoa, để cho thuyền hoa tới gần bờ cùng đao cung thủ của huyện Bạch Sa hội hợp, ngược lại sẽ để cho thuyền hoa trở thành chiến thuyền để đao cung thủ truy kích thủy phỉ.
Thủy phỉ đã sớm dự liệu được tình huống như thế, trừ ba con thuyền đầu đứng đầy thủy phỉ bên ngoài thuyền ô bồng, những chiếc khác bị đưa đến giữa sông rồi đem đốt; thủy phỉ trên chiếc thuyền có ba cột buồm cầm thiết câu móc vào sau thuyền hoa rồi giương buồm, kéo thuyền hoa ra xa. Lâm Phược giấu thân thể trong nước, nhìn thấy hết thảy, nghĩ thầm kế hoạch bọn họ thật là chu đáo chặt chẽ.
Lửa trên thuyền ô bồng cũng to lên, Lâm Phược giấu mình ở dưới nước tạm thời còn không lo, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đang lúc nhân mã hoảng loạn, ai biết được nếu lên bờ thì có bị ngộ sát không?
Đi tới hướng thuyền hoa? Phó Thanh Hà đang phòng bị thủy phỉ từ trong nước cướp thuyền, còn có khả năng giết lầm lớn hơn nữa. Đó là chưa kể bảy tám mươi tên thủy phỉ tinh tráng vây quanh thuyền hoa, thuyền hoa có thêm mấy tay chèo thuyền, nhưng người chèo thuyền còn chưa đủ tới hai mươi người, nếu đợi đao cung thủ tìm được thuyền rồi mới tới cứu viện thì vận mệnh bọn họ có thể nghĩ rồi.
Lúc này Lâm Phược dù có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, trả lại ân tình của Tô Mi, nhưng cũng không nhiệt huyết dâng lên ngu ngốc chạy tới tìm tử lộ.
Thủy phỉ không còn trì hoãn nữa, mũi thuyền ba cột buồm đã tụ lại mười mấy cây cung cùng nhau xạ tiễn, còn có người ném những chai lọ bằng sứ sang mũi thuyền hoa, đồ sứ vỡ khiến cho vôi bay đầy trời. Thừa dịp trên thuyền hoa người ngã ngựa đổ, mười mấy thủy phỉ từ chiếc thuyền ba cột cùng với ba chiếc thương thuyền bị cướp nhảy xông lên thuyền hoa.
Thuyền hoa cách bờ không sai biệt lắm khoảng hai trăm thước, trên bờ mới có cung thủ chạy tới bến đò bắn tên ứng phó thì đã ngoài tầm tay rồi, cũng không thấy ai nhảy xuống sông bơi tới giúp. Lâm Phược biết đại thế của thuyền hoa đã mất, Phó Thanh Hà có võ nghệ cao tới đâu, trong loạn chiến cũng không có bao nhiêu tác dụng, cùng lắm là giết mấy tên thủy phỉ tiết hận, nếu như không biết vứt bỏ thuyền nhảy xuống nước thì cũng khó tránh khỏi cái chết.
Nghe được thuyền ô bồng dưới lửa lớn phát ra từng tiếng nổ, Lâm Phược lo rằng thân thuyền sẽ rất nhanh sẽ bị lửa lan tới. Vừa chờ giây lát, hơn một nửa thủy phỉ cũng nhảy lên thuyền hoa, bọn giặc cướp không còn đặt lực chú ý trên mặt nước nữa, hắn nhìn chuẩn phương hướng, một mạch chìm vào trong nước, lẻn tới hướng thuyền hoa. Hắn đoán chừng thủy phỉ chiếm thuyền hoa xong sẽ không dễ dàng thiêu hủy, lặn xuống đáy thuyền bơi một đoạn để trở lại bờ thì có bảo hiểm hơn chút ít.
Trồi lên mặt nước để thở, đáy thuyền hoa dính đầy màu xanh đen hiện ra trong mắt, Lâm Phược cầm đoạn đao đâm vào boong thuyền để có một điểm chống đỡ cho hắn hít một hơi. Lúc này, một bóng đen từ trước mắt rơi xuống, bọt nước văng lên khiến cho Lâm Phược bị sặc một ngụm, là một người ngã xuống, không rõ sinh tử.
Lâm Phược rút đoạn đao lại cầm trong tay, do dự có nên đợi kẻ rớt xuống nước kia nổi lên là lập tức cho hắn một đao hay không, chỉ nghe có người trên đỉnh đầu hắn hô to:
- Phó Thanh Hà đã chết, xuống khoang giết đám chèo thuyền!
Rơi xuống nước chính là Phó Thanh Hà? Lâm Phược lấy làm kinh hãi, hắn biết người có võ trong loạn chiến thì tác dụng có hạn, nhưng là không nghĩ tới Phó Thanh Hà có như vậy đã không chống đỡ được? Hắn lặn một mạch vào trong nước, mượn ánh lửa yếu ớt rọi xuống, nhìn thấy một bóng đen dưới nước không nhúc nhích. Không đợi y nổi lên, Lâm Phược đã mang Phó Thanh Hà lặn hướng khác.
Địa phương Phó Thanh Hà rơi xuống nước rất hấp dẫn lực chú ý của thủy phỉ, Lâm Phược không cho rằng mình ở trong nước còn có thể né tránh cường cung, kẹp Phó Thanh Hà còn chưa biết sống chết ra sao, lặn xuống dưới mái chèo ở đuôi thuyền hoa mới nổi lên, chỗ đuôi thuyền bị lõm sâu, lại có mái chèo che, ánh lửa không lọt vào, so với những chỗ khác thì bí mật hơn nhiều.
Lâm Phược đang muốn cởi đai lưng đem Phó Thanh Hà trói vào mái chèo, chợt cảm thấy thân thể trong tay giật giật, đầu nghiêng về một bên né khỏi một quyền không còn nhiều khí lực lắm của Phó Thanh Hà, thấy Phó Thanh Hà kinh ngạc nhìn mình, đại khái không cách nào tin chính mình không ngờ lại không chết mà còn thuận tay cứu gã.
Được, cũng không cần giải thích, Lâm Phược nhỏ giọng hỏi:
- Phó gia, thương thế của ngài ở chỗ nào...
mới vừa rồi ở trong nước chỉ thấy ở bả vai y có máu chảy ra, cũng không thương tổn đến chỗ yếu hại, lúc này thấy cánh tay phải y có hai lỗ thủng sâu hoắm, ngâm trong nước một lúc, phần thịt hở ra trở nên trắng bệch, vai trái còn có máu không ngừng thấm ra ngoài, cũng không coi là nghiêm trọng, cũng không biết những chỗ khác của y có bị thương nặng hay không.
- Thủy phỉ dùng chàng mộc lên thuyền, đụng vào ngực ta một cái khiến ta tắc khí rơi xuống nước.
Phó Thanh Hà một tay ôm mái chèo, hữu khí vô lực giải thích nguyên nhân rơi xuống nước.
Lâm Phược chưa từng thấy chàng mộc là vật gì, nhưng có thể tưởng tượng, hai bên thuyền hoa thẳng dài nhỏ hẹp, Phó Thanh Hà nếu nghĩ dựa vào nơi hiểu yếu chống lại, thủy phỉ mang một thanh gỗ lớn tới đánh thẳng là có thể buộc y xuống nước.
Khoang của Tô Mi ở đầu thuyền, Lâm Phược cùng Phó Thanh Hà trốn ở đuôi thuyền, không nghe được biến cố đằng trước, chỉ nghe thấy động tĩnh trên thuyền nhỏ dần, nghĩ rằng thủy phỉ đã khống chế được cục diện. Một lúc lâu sau, không ngừng có thi thể bị ném từ trên xuống.Đếm tiếng nước vang lên, Lâm Phược cùng Phó Thanh Hà hai mặt nhìn nhau, trừ Tô Mi cùng thị nữ Tiểu Man của nàng, đúng là một người sống cũng không còn.
Sau khi sông Bạch Thủy dâng nước, chiều rộng cũng có hai ba dặm. Thuyền hoa bị kéo ra giữa sông, cùng thuyền ba cột buồm của cướp phỉ ở cùng một chỗ, còn lại ba chiếc thương thuyền tất cả cũng bị thủy phỉ hỏa thiêu, trên bờ mặc dù có đao cung thủ đứng ở trên đê, muốn chạy tới cứu viện nhưng chỉ bó tay vô sách. Nhờ ánh lửa, xa xa thấy được trên bờ sông còn có mấy người cưỡi ngựa cao lớn, không biết Đổng phủ quân Đổng Nguyên vốn có uy danh chống Xa gia phản loạn ở Đông Nam có ở trong đó hay không.
***********************************
- Mẹ bọn cướp.
Đổng Nguyên nhìn mấy chiếc thương thuyền đang hừng hực bị thiêu đốt cùng với chiếc thuyền ba cột buồm của hải tặc đi sau thuyền hoa ở hướng cửa sông Bạch Thủy, oán hận nắm chặt tay trước ngực. Bọn hải tặc này cũng dám ở dưới mí mắt hắn cướp người, như thế nào hắn lại không căm tức.
- Nhìn qua giống như hải thuyền, có thể là bọn giặc cướp ở Đông Hải, chỉ sợ dọc theo bờ thì đuổi theo không kịp, có muốn thúc ngựa thông báo cho Ninh Hải quân trấn phái thủy doanh hay không?
Dưới cây đuốc chiếu rọi, tri huyện Đinh Tri Nho của huyện Bạch Sa sắc mặt hơi tái, thân thể để cho gió thổi lạnh toát. Để hải tặc ở cảnh nội tàn sát bừa bãi, hắn thân là chủ quản huyện Bạch Sa, vậy thì không thể thoát được trách nhiệm.
- Trông cậy vào đám vô dụng đó ư?
Đổng Nguyên khinh thường hừ lạnh một tiếng
- Ba ngày trước, ở huyện Sùng Châu cũng bao vây bọn cướp, trong huyện Sùng Châu có hơn trăm Ninh Hải trấn quân, còn không phải là để cho ba mươi năm mươi hải tặc giết người thoát đi sao?
Cao Tông Đình biết Đổng Nguyên vô cùng hận bọn cướp Đông Hải, nhưng nếu người đang ở Duy Dương Phủ mà bị cướp đi, lại để cho Ninh Hải quân trấn quân cứu ra, Đổng Nguyên còn ra cái gì thể diện? Hắn nói:
- Chỉ là một ca cơ, cũng không đáng để phủ quân tối nay vì nàng mà lao sư động chúng, công văn để mai cũng không trễ.
Đổng Nguyên lạnh lùng khẽ hừ, không nói gì nữa, chẳng qua là mượn ánh trăng nhìn bóng đen trên sông càng lúc càng xa.
Đinh Tri Nho thế mới biết Đổng Nguyên đã ghi hận chuyện lúc hoàng hôn bị cự tuyệt. Nếu đoán không sai, bọn cướp hẳn là đồng bọn với bọn cướp Đông Hải, lúc này phái người thúc ngựa hành văn thông báo cho trấn Ninh Hải, hẳn là tới kịp trước khi thuyền hải tặc ra biển thì chặn lại. Đinh Tri Nho dĩ nhiên sẽ không quên mâu thuẫn của Đổng Nguyên và trấn Ninh Hải, rồi còn nói Đổng Nguyên lại là quan viên chủ yếu cực lực chủ trương tổ kiến tân quân địa phương ở hệ thống trấn quân, hắn liền không nói cái gì nữa, chỉ làm cho có bộ dáng. Hắn để cho huyện úy suất lĩnh đao cung thủ dọc theo bờ tiếp tục đuôi; vừa mơ hồ nhìn thấy trong sông còn có người chưa chết, nghĩ rằng chắc là nhà đò tránh được đại nạn, rơi xuống nước mà chưa chết liền bận rộn tổ chức nhân thủ xuống nước cứu người.