Thần Trộm Ngốc Phi

Thần Trộm Ngốc Phi Tam Nguyệt Kinh Chập Thần Trộm Ngốc Phi - Quyển 1 Chương 4: Đổi trắng thay đen không chỉ có mình ngươi giỏi

Dịch giả: meomoon86

Mạc Uyển Uyển xoa eo phẫn nộ quát: “Kêu la cái gì, cũng không phải người chết!”

“Chủ tử. . . Thật sự là người chết ạ. Thu Cúc. . . Nàng đã chết rồi. . .” Một người hầu vừa mới đỡ thị nữ Thu Cúc, hoảng sợ nhìn Mạc Uyển Uyển nói.

Mạc Uyển Uyển nghe người hầu nói xong, bàn tay xoa eo cũng run lên.

“Mạc Cửu Khanh ngươi giết người! Ngươi biết không ngươi vừa mới giết người!” Mạc Uyển Uyển hoàn toàn không để ý đến Thu Cúc, chỉa thẳng tay vào Mạc Cửu Khanh nói.

Mạc Cửu Khanh nghe Mạc Uyển Uyển nói xong thì liếc xéo nhìn Thu Cúc đã chết một cái rồi nói: “Tỷ tỷ lời nói cũng đừng nói bậy như vậy, Thu Cúc đây chẳng phải rõ ràng là do tỷ tỷ hại chết sao, sao tỷ tỷ lại giá họa cho muội đây.”

Mọi người vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói xong thì đồng loạt nhìn về phía Mạc Uyển Uyển, tất cả chỉ chờ câu nói sau của Mạc Uyển Uyển.



“Mạc Cửu Khanh ngươi nói bậy! Thu Cúc là thị nữ của ta, vì sao ta lại phải hại chết nàng!” Mạc Uyển Uyển vùng vẫy giãy chết nói với Mạc Cửu Khanh, dáng vẻ dữ tợn vừa rồi cũng đã giảm đi rất nhiều.

“Tỷ tỷ, tỷ hãy nhìn lại thật kỹ thứ sắc bén ở trên y phục của tỷ đi, Thu Cúc chính là bị vật đó đâm vào cổ họng, tỷ không tin thì hãy nhìn yết hầu của Thu Cúc đi.” Mạc Cửu Khanh khoanh hai tay lại, nàng dửng dưng nhìn và nói với Mạc Uyển Uyển.

Mọi người vừa nghe lời Mạc Cửu Khanh lúc này cũng chú ý đến trên vai của Mạc Uyển Uyển, quả nhiên có dính chút vết máu.

Mạc Uyển Uyển xưa nay vốn thích chưng diện, y phục trên vai đều có đính một ít trang sức các loại, Mạc Cửu Khanh chính là nhìn đúng điểm này nên mới chọn phương thức giáo huấn Thu Cúc như vậy.

“Không không không… Không thể nào! Ta làm sao có thể hại chết Thu Cúc chứ? Đều là do ngươi Mạc Cửu Khanh! Đều là do ngươi làm hại!” Mạc Uyển Uyển nhìn Thu Cúc chết không nhắm mắt mà cảm thấy quanh thân mình cũng có âm hàn.

“Tỷ tỷ, tỷ vì sao lại thích lật ngược phải trái, đổi trắng thay đen như vậy. Thu Cúc nhào tới giáo huấn ta, tỷ tỷ cũng không quan tâm, hiện nay Thu Cúc bị tỷ hại chết, tỷ tỷ ngược lại còn trả đũa muội nữa, tất cả mọi người ở chỗ này đều nhìn thấy rõ ràng, muội tin tưởng đối với truyện này, mọi người đều phân biệt được rõ trắng đen, ngược nhìn nhìn bộ dáng hiện của Thu Cúc, sợ rằng nàng chết cũng không thể nhắm mắt.” Mạc Cửu Khanh hơi cong miệng, khóe miệng rõ ràng có một nụ cười tà nịnh khiến lòng người kinh sợ.


Mạc Cửu Khanh vừa dứt lời cũng lui về đứng bên người Tử Tô, nàng dựa người vào vai Tử Tô, nhìn có mấy phần thoát lực khiến mọi người hết sức hoài nghi, cô nương quyết đoán hung ác kia thật sự có từng tồn tại hay không?

“Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?” Một giọng nam trầm thấp nhưng lại có vài phần uy nghiêm vang lên sau lưng mọi người.

Mạc Uyển Uyển vừa nghe được giọng nói kia, trong nháy mắt liền thay đổi bộ dạng dữ tợn, hốc mắt đỏ lên, nước mắt cũng từ trong hốc mắt lăn xuống, thật sự là khiến cho mọi người vừa nhìn thấy đã yêu tiếc.

“Phụ thân!” Mạc Uyển Uyển đau khổ nhìn về phía nam tử, nức nở nói.

Mạc Cửu Khanh xoay người, nhìn thẳng nam tử, trong lòng nàng cũng biết rõ nam tử trước mắt này chính là phụ thân của nguyên chủ, Đại tướng quân Linh Nam – Mạc Hạo Thiên.

Tuy rằng khuôn mặt của Mạc Cửu Khanh trầm tĩnh, nhưng chính nàng biết rõ trong thời khắc này, trong lòng nàng đã sớm thiên hồi bách chuyển.


“Phụ thân.” Mạc Cửu Khanh khẽ mở môi mỏng, nàng vừa nhìn Mạc Hạo Thiên vừa hô nhỏ một tiếng.

Lúc này, Mạc Hạo Thiên nhìn Mạc Cửu Khanh, trong nháy mắt ông lại xuất thần, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, ông nhìn tình cảnh hỗn loạn lúc này thì nhướng mày.

“Chuyện cụ thể xảy ra như thế nào, phụ thân đã nghe Hồi Oanh nói qua, Cửu Khanh thấy khó chịu ở chỗ nào? Phụ thân đã bảo lão Liễu đi mời đại phu rồi, đại phu sẽ rất nhanh tới xem bệnh thật tốt cho con.” Mạc Hạo Thiên dù sao cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, chỉ vừa nhìn thấy bộ dáng của Mạc Cửu Khanh trong giờ phút này, ông cũng đã minh bạch rất nhiều.

Mặc dù khuôn mặt ông rất trấn tĩnh nhưng trong lòng ông đã sớm có một hồi sóng lớn ngập biển.

Nữ nhi ngây ngốc mười năm của hắn, bây giờ đã tốt rồi!