- Tác giả: Tam Nguyệt Kinh Chập
- Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Dã Sử
- Trạng thái: Hoàn thành
- Độ dài:
- Đọc đầy đủ truyện Thần Trộm Ngốc Phi tại: https://metruyenchu.net/than-trom-ngoc-phi
Dịch: Bún
Biên: Shin (chungtolabengoan)
"Cửu Khanh tiếp chỉ!" Mạc Cửu Khanh vừa nghe thấy tiếng Quân Triệt Miểu liền nhanh chóng phản ứng kịp thời, nàng quỳ xuống rất nhanh rồi cung kính hành lễ.
"An Hợp quận chúa Mạc Cửu Khanh, tài đức hiền thục khiến trẫm rất vui mừng. Nay ban cho ba vạn lượng bạc, một đôi ngọc như ý, một thất(*) gấm Thủy Nguyệt lần trước Đông Lâm đưa đến và một tòa phủ viện cho quận chúa." Quân Triệt Miểu không để thái giám bên cạnh mình đọc, trái lại hắn trầm trọng nói rõ trước các trọng thần trong triều đình.
(*)Thất: tính số vải lụa gọi là thất, đời xưa tính dài bốn trượng là một thất
Còn Mạc Cửu Khanh sau khi nghe Quân Triệt Miểu nói xong thì không khỏi kinh ngạc, ban đầu nàng chỉ đi ngang qua đó mà thôi, nhưng xem ra vị hoàng đế này quá phúc hậu, ngay cả phủ quận chúa cũng ban thưởng cho nàng. Nếu đã như vậy thì chỉ cần nàng đến tuổi cập kê là có thể chuyển ra khỏi phủ bất cứ lúc nào!
"Cửu Khanh tạ ơn Hoàng Thượng đã ban thưởng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Mạc Cửu Khanh trầm mặt bái tạ, dáng vẻ sủng nhục bất kinh(**) của nàng khiến cho người ca ngợi nàng càng thêm ca ngợi, khiến cho người có thành kiến với nàng càng thêm thành kiến.
(**)Sủng nhục bất kinh: Ko quan tâm thắng thua thiệt hơn.
"Khu vực quanh phủ quận chúa là do ngươi chọn, hôm khác trẫm sẽ phái người đi cùng với người để chọn khu đất tốt, đến lúc đó ngươi thích chỗ nào ta sẽ lập tức cho xây dựng phủ quận chúa ở chỗ đó." Quân Triệt Miểu rõ ràng cảm thấy việc mình làm vừa rồi chưa đủ chấn động nên hắn nói thêm lần nữa.
Bất kể là đại thần hay gia quyến có mặt ở đó, sau khi nghe Quân Triệt Miểu nói xong hầu hết đều trở nên khiếp sợ mà không nói lên lời.
Hoàng Thượng chưa bao giờ vì một người mà làm chuyện đến mức như vậy, nhưng chỉ vì một An Hợp quận chúa vậy mà không ngờ lại tốn kém đến thế, đúng là cho dù kẻ nào cũng không thể tưởng tượng nổi.
Nghe Quân Triệt Miểu nói xong, Mạc Uyển Uyển đang quỳ ở một bên liền siết chặt bàn tay, móng tay đâm vào bàn tay từ lúc nào cũng không cảm thấy đau.
Mạc Cửu Khanh chỉ là kẻ hèn mọn ngu dốt nhưng vì sao lại được Hoàng Thượng ban thưởng? Lại còn khiến cho người coi trọng như vậy, càng nghĩ trong lòng Mạc Uyển Uyển càng không cam lòng
Sau khi nghe xong câu nói cuối cùng của Quân Triệt Miểu, Mạc Cửu Khanh rõ ràng không nhịn được mà nhếch môi lạnh lùng cười.
Nếu câu đầu tiên của Quân Triệt Miểu là ban thưởng, vậy thì câu nói thứ hai của hắn sẽ đẩy nàng vào nơi đầu sóng gió.
Tất cả mọi người đều biết hắn là người thế nào, nhưng vì nàng mà hắn đã phá lệ cũ, điều này khiến cho họ không khỏi nghi ngờ, nàng hơn người thường ở điểm nào cơ chứ.
Còn người khinh thường nàng cũng bắt đầu soi mói thật kĩ, mặc dù hiện tại chưa đoán ra suy nghĩ của Quân Triệt Miểu nhưng Mạc Cửu Khanh lại không hề hoảng hốt, loại mánh khóe này nàng đã từng ứng phó qua rồi.
"Cửu Khanh đa tạ Hoàng Thượng đã ban thưởng, việc xây dựng phủ quận chúa có thể hoãn lại một thời gian, Cửu Khanh còn chưa đến tuổi lấy chồng nên sống trong phủ tướng quân cũng là lẽ thường. Đợi khi Cửu Khanh đến tuổi lấy chồng thì phủ quận chúa bắt đầu khởi công cũng chưa muộn. Hoàng Thượng thấy ý thần thế nào?" Ánh mắt Mạc Cửu Khanh trong veo nhìn Quân Triệt Miểu nói.
Không có vẻ hoảng loạn hay lo sợ nào xuất hiện trên khuôn mặt nàng, điều đó khiến cho Quân Triệt Miểu trở nên nghi ngờ, liệu trong mắt Mạc Cửu Khanh có còn sợ vị hoàng đế như hắn hay không?
"Ngươi đã nói như vậy. Việc xây dựng phủ quận chúa sẽ tạm gác sang một bên, đợi đến lúc ngươi cập kê rồi mà muốn ở riêng thì sẽ tìm nơi xây dựng." Quân Triệt Miểu không thèm để ý đến lời từ chối của Mạc Cửu Khanh, chỉ nhàn nhạt nói.
Dường như lời nói vừa rồi đối với hắn không có gì đặc biệt, tất cả chỉ là vô tình mà thôi.
Mạc Cửu Khanh gật đầu nói thêm: "Vậy thần xin đa tạ hoàng thượng."
"Được rồi, nếu thi làm thơ ngẫu hứng đã xong thì bây giờ thưởng thức múa hát một chút cũng được, nghe nói Tây Nguyệt bên nước ngoài rất phong tình, coi như mở mang tầm mắt cho các vị ái khanh đây." Rốt cuộc Quân Triệt Miểu cũng bắt đầu vào chủ đề chính.
Xong Mạc Cửu Khanh đi về chỗ ngồi của mình
Dù sao nàng cũng đã đạt được mục tiêu, không cần phải... khơi gợi sự chú ý cho người nào nữa.
Lát sau, một đám vũ nương bước ra trung tâm đại sảnh để bắt đầu tiệc khiêu vũ, trái lại Mạc Cửu Khanh chẳng có hứng thú gì, nàng chỉ muốn ra ngoài đi dạo.
"Phụ thân, con ra ngoài hít thở không khí một lát nhé." Nàng nhỏ giọng nói với Mạc Hạo Thiên đang đứng bên cạnh mình.
Mạc Hạo Thiên cũng biết cái này đối với Mạc Cửu Khanh rất nhàm chán nên liền gật đầu, nói: "Ra ngoài quẹo trái đi vài bước là đến ngự hoa viên, còn hướng bên phải con không nên đi."
Sau khi nghe Mạc Hạo Thiên nói xong, nàng lặng lẽ gật đầu rồi rời khỏi cung yến.
Dù sao chuyện trong hoàng cung không liên quan gì đến nàng, nhiều hơn một chuyện không bằng ít hơn một chuyện, cho nên dù có tò mò nhưng nàng cũng sẽ không đi xem.
Sau khi ra khỏi phòng tiệc, Mạc Cửu Khanh cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, mặc dù không muốn gây sự chú ý nhưng đêm nay nàng đã sớm trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Thấy nàng rời đi, vài con cháu quan gia không chờ đợi được mà cũng muốn đi ra ngoài.
Bây giờ Mạc Cửu Khanh không phải là đứa ngốc, hơn nữa còn rất thông minh, chưa kể đến phía sau lưng nàng đầy sự khâm phục. Nhưng trong triều đình ai cũng mến mộ nàng, chỉ cần được nàng coi trọng hay chỉ cần cưới được nàng về nhà thì con đường làm quan sau này chắc chắn sẽ rất thuận lợi!
Mới nghĩ vậy thôi các con cháu quan lại trong triều đình lại âm thầm hưng phấn mà kích động, hoàn toàn quên mất Mạc Cửu Khanh ngu xuẩn trước kia đã từng bị bọn họ cười nhạo, chê bai như thế nào.
Dĩ nhiên Mạc Hạo Thiên biết được suy nghĩ của đám tiểu tử đó, ông khẽ cau mày, tuy không biết hôm nay hoàng thượng mở cung yến là có ý gì nhưng ông chỉ sợ cuộc sống sau này của Mạc Cửu Khanh sẽ không bình yên.
Ông sẽ cố gắng hết sức có thể để bảo vệ thật tốt nữ nhi mà ông đã mắc nợ quá nhiều này.
Mạc Cửu Khanh rời đi khi không biết trong phòng tiệc đã có ít nhiều suy nghĩ khác nhau, thực sự nàng chỉ muốn rời khỏi cung yến rồi ra ngoài hít thở không khí.
Đi tới ngự hoa viên, mặc dù đã là mùa xuân tháng ba nhưng hiện tại hoa đã nở rất nhiều, khung cảnh muôn hoa đua nhau khoe sắc thực sự đẹp không sao tả xiết, cũng giống như những phi tử trong cung vậy.
Chọn một góc khá tối, Mạc Cửu Khanh thả người rồi nhảy một cái, lập tức nàng đã ngồi trên đầu tường ngự hoa viên, phía sau có một gốc cây khổng lồ vừa vặn che khuất ánh trăng khiến Mạc Cửu Khanh hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
Nhìn Ngự Lâm Quân trang nghiêm phía xa, cảm nhận cái lạnh buốt từ gạch ngói. Chỉ những lúc thế này nàng mới nhận ra rằng mình đang ở một thời đại xa lạ.
Không lạnh lẽo vô tình như sắt thép trong rừng, nơi đây nồng đậm mà trong lành mát mẻ, không có khói bụi hay khí độc, xung quanh chỉ cần hít một hơi thật sâu là có thể cảm nhận được mùi vị trong lành sạch sẽ.
"A...." Mạc Cửu Khanh đang từ từ nhắm hai mắt lại cảm thụ, bỗng nhiên một giọng nói rất nhẹ nhưng lại khiến cho người ta không thể xem nhẹ vang lên.
Trước tiên Mạc Cửu Khanh liền cảnh giác, sau đó nắm chặt con dao găm đã chuẩn bị trước trong tay áo, nàng cẩn thận chú ý quan sát xung quanh
Dựa vào trí nhớ của đời trước, nàng thấy trong căn nhà cũ rách đằng kia xuất hiện một con dao găm sắc bén, cũng vừa lúc dùng để phòng thân, dù sao thân là nữ nhi ai mà ngờ được trên người nàng lại mang theo vũ khí.
Khi còn ở thế kỉ hai mươi mốt thì nàng thích dùng súng hơn loại vũ khí này, nhưng bây giờ đang ở một triều đại nên nàng đành lui lại mà cầu cái khác thôi
"Tiểu hồ ly đang ở trước mặt bổn vương mà không hề mất cảnh giác, nhưng nếu bổn vương muốn lấy mạng ngươi thì chỉ trong nháy mắt mà thôi." Mạc Cửu Khanh đang cảnh giác thì một giọng nói vang lên cách tai nàng không đến một cm, hơi thở lành lạnh phả vào cái cổ kiêu hãnh của nàng.
Lập tức khắp người Mạc Cửu Khanh nổi da gà nhưng còn nhanh hơn tốc độ nổi da gà, đó chính là tốc độ phản ứng kịp thời của Mạc Cửu Khanh
Một tay nàng chống lên gạch ngói không phát ra bất kỳ âm thanh nào rồi nàng mau chóng nhảy lên, cơ thể mềm dẻo lúc bay trên không tạo ra một độ cong vô cùng xinh đẹp, Mạc Cửu Khanh liền mượn lực xoay người, con dao găm vẫn siết chặt dưới ánh trăng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Cầm dao găm hơi lệch trong lòng bàn tay, dưới ánh sáng khúc xạ của ánh trăng khiến Mạc Cửu Khanh không khỏi trừng mắt nhìn người phía sau, lập tức trong nháy mắt người nọ, con dao găm của Mạc Cửu Khanh đã đâm thẳng vào động mạch chí mạng của người kia!
Vừa tàn bạo vừa quả quyết không chút do dự, dường như nàng đã thuần thục động tác này như làm trăm nghìn lần.
Người nọ hơi híp mắt quan sát Mạc Cửu Khanh, rồi nhếch miệng hiện lên một nụ cười thích thú, tà mị trong mắt hắn mang theo vào phần hưng phấn hiếm thấy, ánh mắt như vậy thật giống như dã thú hung mãnh vừa nhìn thấy con mồi của mình, phấn khích mà khó kiềm chế nổi.
Người nọ chợt xoay người, lập tức thoát khỏi sự công kích của Mạc Cửu Khanh, còn Mạc Cửu Khanh thấy vậy liền nghiêng người lao tới
Lúc Mạc Cửu Khanh gần như tiếp xúc với người nọ thì một cái bóng đen không biết từ đâu bay ra, bóng đen đó bật nhảy rồi chắn trước cơ thể người kia, sau đó đột nhiên rút kiếm tấn công về phía Mạc Cửu Khanh!
Mạc Cửu Khanh thấy vậy thì đôi mắt như run lên, không biết nàng đã xuyên không qua bao thời đại, khát máu bị nàng vùi lấp thật sâu trong xương nhưng bây giờ lại nhanh chóng bộc phát.
Còn nam tử áo đen tấn công Mạc Cửu Khanh thấy vậy cũng bị chấn động không ít.
Cảm giác khát máu mạnh mẽ như vậy thât không phải người bình thường, khí thế như vậy lẽ nào là người đã từng bước qua ngàn vạn xác chết, bên bờ vực sinh tử hẳn phải lần mò sống chết đến tận bây giờ mới có thể có cái khí thế như vậy!
Mà một kẻ ngu si đần độn sống trong phủ tướng quân gần mười năm, làm sao có thể có loại khí thế ấy!
Vừa nghĩ xong, bóng đen kia lập tức nổi lên sát tâm, nếu không phải cô gái trước mắt là nữ nhân trong phủ tướng quân, mà là người được âm thầm đánh tráo vào phủ tướng quân để bí mật hành động, thì cho là kẻ nào hắn cũng sẽ diệt cỏ tận gốc, tuyệt đối không giữ lại để gây hậu hoạn cho chủ tử!
"Keng!" Tiếng vũ khí lạnh lùng va chạm vào nhau.
Dĩ nhiên Mạc Cửu Khanh sẽ không bỏ lỡ sát ý trong mắt bóng đen kia, nàng lạnh lùng nhếch môi cười cười: "Tức nước vỡ bờ?"
Dứt lời, không xen vào tầm mắt lúc này của bóng đen nữa, Mạc Cửu Khanh gập một chân, cơ thể nhún xuống rồi nhanh chóng thoát khỏi công kích của bóng đen, nàng mau chóng bước một bước về phía bên trái rồi lắc thân mình, đi ra phía sau bóng đen kia.
Tay phải của nàng vung dao găm lên, con dao găm đâm thẳng vào đầu bóng đen từ bên phải!
Bóng đen thấy vậy liền không chút hoang mang vung kiếm lên ngăn cản, nhưng sau khi cung kiếm xong mới phát hiện mình trúng bẫy của Mạc Cửu Khanh
Chỉ thấy Mạc Cửu Khanh nhân lúc hắn không chú ý liền nhanh chóng dùng tay trái hung hăng đấm thẳng vào ngực hắn.
Những tưởng nắm đấm của nữ nhân sẽ không quá mạnh mẽ nên nam tử cũng không hơi đâu đi ngăn cản, càng không tốn thời gian để vận khí công, nhưng đến khi nắm đấm của Mạc Cửu Khanh nện vào người hắn. Nam tử bất chợt lùi lại mấy bước, phun ra từ trong miệng một ngụm máu tươi.
Tim dường như bị chấn động đến đau đớn, toàn bộ lồng ngực hắn đều tê liệt hoàn toàn. Đạu đớn như vậy hắn thực sự chưa bao giờ cảm nhận, cho dù là vũ khí đâm trọng thương cũng không đến đau đến mức như vậy.
Mạc Cửu Khanh không vì nam tử bị thương mà buông tha, hai chân nàng nhẹ nhàng lấy đà, tay phải của hắn vốn cầm dao găm bị nàng dùng răng nanh trắng như tuyết căn chặt, hai tay nắm thành quả đấm không để cho nam tử có thời gian thở dốc mà tấn công ngay về phía nam tử áo đen.
Là một trong số ba người còn sống sót trong luyện ngục quyền anh, nàng tin rằng chỉ với ba quyền của nàng sẽ khiến cho nam nhân trước mắt phải tắt thở hoàn toàn!