Thần Trộm Ngốc Phi

Thần Trộm Ngốc Phi Tam Nguyệt Kinh Chập Thần Trộm Ngốc Phi - Quyển 1 Chương 25: Có người nghe lén?

Dịch: Hồng Hồng
Biên: Kidlove

"Tử Tô, em đi thăm dò một chút xem vì sao đột nhiên trong cung lại tổ chức cung yến." Sau khi Liễu quản gia rời đi, Mạc Cửu Khanh liền phân phó Tử Tô đang đứng ở một bên.

Nàng luôn cảm thấy cung yến lần này có chút kỳ quặc, không có chuyện gì lại tổ chức cung yến thật không giống với tác phong cần kiệm của vị đương kim hoàng đế này.

Sau khi Tử Tô rời đi, Mạc Cửu Khanh dựa vào trí nhớ của thân thể cũ để tìm tới thư phòng của mẫu thân trước kia.

Thân phận mẫu thân của thân thể cũ này cũng là thân phân đích nữ, phụ thân là đế sư của đương kim hoàng thượng, trong triều đình cũng là một nhân vật có máu mặt nhưng ngay từ đầu ngoại công của Mạc Cửu Khanh đã không đồng ý cho nữ nhi của mình ở chung một chỗ với Mạc Hạo Thiên, vì sự xuất hiện của Mạc Hạo Thiên, hai cha con đã nhiều lần cãi nhau rồi trở mặt.

Mẫu thân Mạc Cửu Khanh bất chấp tất cả gả cho Mạc Hạo Thiên, kể từ đó không còn quan hệ với ngoại công của nàng, mà ngoại công của Mạc Cửu Khanh rất nổi giận về hành động của nữ nhi nên một mực đều không chịu tha thứ, mãi cho đến sau này lão nhân gia nghe tin nữ nhi của mình đã mất thì hối hận đã không còn kịp.

Ông từ quan một mực sống tĩnh tâm không màng thế sự ở một viện nhỏ trong kinh thành Nhưng ông vẫn đặc biệt quan tâm tới Mạc Cửu Khanh, nhưng vì quan hệ với Mạc Hạo Thiên nên không thể từng giây từng phút đến nhìn Mạc Cửu Khanh, về sau Mạc Cửu Khanh si ngốc thì lão nhân gia vẫn thường xuyên tới thăm nàng, ông cũng từng nghĩ đến chuyện mang nàng rời đi.

Nhưng lúc đó mặc dù Mạc Cửu Khanh thật sự ngu dại nhưng trong lòng nàng vẫn chất chứa một chấp niệm nên một mực không chịu ly khai. Tuy về sau lão nhân gia vẫn thường xuyên đến thăm Mạc Cửu Khanh nhưng lại bị Tô Liên tận lực ngăn cản, lần đến thăm Mạc Cửu Khanh gần đây nhất cũng đã là hơn một tháng rồi.

Lần gặp mặt tiếp theo là khi Mạc Cửu Khanh đã thay đổi linh hồn.

Nhớ lại trước kia mỗi lần ông đến thăm đều mang kẹo cho mình, khi còn bé luôn được lão nhân gia ôm vào trong lòng cùng ngâm thơ đọc sách, trong lòng Mạc Cửu Khanh cảm thấy thật ấm áp.

Đây là nàng mượn tình thân của thân thể cũ, mặc kệ đời này sẽ làm gì, nàng sẽ cố gắng đối xử thật tốt với lão nhân gia, khiến tuổi già lão nhân gia luôn vui vẻ, chờ sau đó nếu gặp được thân thể cũ rồi, mặc kệ làm cái gì, nàng đều sẽ đem tất cả những thâm tình đã mượn này hoàn trả lại cho nàng.

"Tiểu thư là đang nghĩ tới Thiếu gia sao?" Hồi Oanh thấy Mạc Cửu Khanh không nói lời nào thì tưởng rằng tiểu thư lại nhớ tới ca ca của mình.

Trước kia khi Mạc Cửu Khanh ngu dại cũng là như thế, chỉ cần thật lâu không nói lời nào thì là nhớ đến ca ca của mình, nếu ai hỏi nàng bị làm sao vậy? Chắc chắn nàng sẽ rưng rưng nước mắt thì thào hai chữ "Ca ca".

Mà Đại thiếu gia vốn xung đột với lão gia cũng không phải là chuyện nhỏ, từ khi phu nhân qua đời, Đại thiếu gia càng sinh ra hận thù nồng đậm với lão gia nên tình nguyện đi trấn thủ biên quan cũng không muốn quay lại cái phủ Thái Bình tướng quân này nữa.


Mạc Cửu Khanh nghe Hồi Oanh nói xong thì hơi ngẩng người, lập tức nói khẽ: "Đúng vậy, đã hai năm rồi ca ca chưa có trở về thăm ta, chỉ sợ là đã quên ta rồi."

Thực ra trí nhớ về vị ca ca này của thân thể cũ ít càng thêm ít nhưng dù sao vẫn còn nhớ được là tốt rồi .

"Em nghe nói, hai năm qua ở biên giới Tây Nguyệt cố tình khiêu khích , vốn Đại thiếu gia có ý định trở về, nhưng năm nay chiến sự càng thêm kịch liệt nên Đại thiếu gia khó có thể trở về được. Nếu không phải Đại thiếu gia luôn trông coi ở biên giới, chỉ sợ hiện tại dân chúng ở biên giới phải sống trong cảnh lầm than rồi. Nhưng Đại thiếu gia tuyệt đối không quên tiểu thư, cứ cách khoảng một hai tháng Đại thiếu gia vẫn viết thư cho tiểu thư, em tin tưởng không bao lâu nữa, thư của Đại thiếu gia sẽ đến đây thôi." Hồi Oanh vừa nghe Mạc Cửu Khanh thì rất nhanh lên tiếng giải vây cho ca ca của Mạc Cửu Khanh.

Nghe Hồi Oanh nói như vậy, nàng cũng đã hiểu rõ ca ca của thân thể cũ này vì đối nghịch với Mạc Hạo Thiên nên đã tòng quân, nhưng khi đến biên cảnh, trong lòng chỉ có Mạc Cửu Khanh và sự an bình của biên cảnh.

Điểm ấy ngược lại khiến cho Mạc Cửu Khanh rất bội phục, kiếp trước lúc nàng phát lời thề vì bảo hộ sự an bình của nhiều người vô tội, nàng phải làm rất nhiều việc trong tối, cho dù phải đánh đổi cả tính mạng của mình, khi cầm lấy súng tính mạng nàng đã không còn thuộc về mình nữa, nhưng nàng không hề hối hận.

"Ta chỉ nói giỡn mà thôi, thế mà Hồi Oanh lại coi là thật? Mỗi lần ca ca gửi thư về nhà, ta chẳng phải đều giữ gìn đấy sao, ca ca vì bảo vệ bá tánh lưu lạc khắp nơi là rất đúng." Mạc Cửu Khanh cười nhẹ nói.

Mà Hồi Oanh nghe những lời nói của Mạc Cửu Khanh thì cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nàng hiểu rõ trong lòng Đại thiếu gia, tiểu thư quan trọng biết bao nhiêu, vì thế nếu để Đại thiếu gia biết tiểu thư như vậy, nhất định Đại thiếu gia sẽ rất đau khổ.

"Tiểu thư người về sau đừng nói như vậy, nếu Đại thiếu gia nghe được chỉ sợ lại tự trách chính mình." Hồi Oanh vỗ vỗ ngực, nhìn Mạc Cửu Khanh rồi nói.

Mạc Cửu Khanh cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dáng của Hồi Oanh, nếu đúng theo những lời Hồi Oanh nói thì không lẽ vị ca ca này của Mạc Cửu Khanh là một người muội khống?

"Được rồi được rồi, ta biết rồi. Em nhanh tìm giúp ta một bộ quần áo mặc cho ngày mai đi, ngày mai ta không muốn vào cung lại bị chế giễu vì ăn mặc lôi thôi đâu." Mạc Cửu Khanh nhìn Hồi Oanh còn đang định thuyết giáo thì vội nói trước một bước.

Hồi Oanh nghe lời của Mạc Cửu Khanh cũng hiểu được đạo lý này, từ khi tiểu thư năm tuổi đều không có tiến cung, lần tiến cung này cần phải chuẩn bị thật tốt một phen.

Dù sao bây giờ tiểu thư đã không còn giống như trước kia! Nhất định phải làm cho tiểu thư kinh diễm bốn phương mới được!

"Đúng rồi, quần áo không nên quá màu sắc, màu trắng là được nhất đó." Mạc Cửu Khanh vừa trông thấy một màu đỏ rực ở góc giường thì như nghĩ tới điều gì nên nhanh chóng xoay người phân phó Hồi Oanh.

"Tiểu thư không thích màu sắc diễm lệ sao? Tiểu thư bây giờ khí sắc còn chưa tốt lắm, nếu là mặc trang phục diễm lệ một chút có thể lộ ra thêm một chút khí sắc đó." Hồi Oanh có chút khó hiểu nhìn Mạc Cửu Khanh rồi giải thích.

Mạc Cửu Khanh nghe Hồi Oanh nói thì chỉ cười nhạt một tiếng: "Không phải cứ diễm lệ mới có thể phô trương, giữa thời loạn thế cho dù chỉ khoác lên mình một bộ y phục màu trắng thì dù tính cách phô trương cũng không thể che dấu được. Nghe ta, đi mau đi."

Mạc Cửu Khanh cũng lười giải thích với nàng khi thấy bộ dáng không hiểu gì cả của Hồi Oanh.

Tuy trong lòng Hồi Oanh vẫn còn hy vọng Mạc Cửu Khanh có thể mặc diễm lệ một chút, nhưng nàng biết rõ khi Mạc Cửu Khanh đưa ra quyết định thì ai cũng không thể thay đổi.

Mạc Cửu Khanh nhìn Hồi Oanh rời đi mới tựa người trên giường mềm, nàng hiếm thấy mới thả lỏng bản thân mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thời tiết đầu mùa xuân có chút se lạnh, gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, lành lạnh quét qua hai gò má Mạc Cửu Khanh làm cho nàng thanh tỉnh thêm vài phần.

Cuối cùng cũng nhận thức rõ được cục diện bây giờ, đây là một thời đại không tưởng, nàng đã không còn là Mạc Cửu Khanh của thế kỉ hai mốt rồi. . .

"Tiểu thư, em thăm dò được rồi!"

Mạc Cửu Khanh vừa muốn chợp mắt một chút, giọng nói của Tử Tô lại truyền vào.

"Tiểu thư, em vừa mới nghe được tin tức từ thị vệ của đại Tướng quân. Ngày mai Hoàng Cung tổ chức cung yến là vì ăn mừng Ngũ vương gia trở về đó." Tử Tô vừa mới bước vào cửa đã trông thấy Mạc Cửu Khanh không hề chớp mắt nhìn mình, ngay lập tức nàng nhanh chóng nói ra tin tức mà nàng vừa mới nghe ngóng được.

Mạc Cửu Khanh nghe Tử Tô nói xong, đầu nhỏ cố gắng tìm kiếm một chút thông tin về Ngũ vương gia nhưng tất cả đều là trống không. Vốn thân thể cũ ngu dại nên trí nhớ cũng không nhiều mà nàng lại ít khi đi ra ngoài nên càng không biết Ngũ vương gia là ai rồi.

"Ngũ vương gia?" Mạc Cửu Khanh không tin nhìn Tử Tô.

Hiển nhiên Tử Tô cũng biết Mạc Cửu Khanh không rành về chuyện của Ngũ vương gia: "Ngũ vương gia Quân Diễm Thần là đệ đệ ruột thịt của đương kim hoàng thượng, năm ngoái rời khỏi Kinh Thành chẳng biết đi đâu, hôm nay lại truyền tin ngài ấy vừa mới trở về. Hơn nữa Ngũ vương gia là người được dân chúng rất tin yêu, khi đại quân Tây Nguyệt xâm phạm, chính Ngũ vương gia mang quân đi xuất chinh, đánh cho đại quân Tây Nguyệt phải bỏ chạy. Nhưng mà tính tình Ngũ vương gia có chút cổ quái, từ nhỏ vốn cao ngạo không đặt ai vào trong mắt, ngay cả đương kim hoàng đế cũng bị đối xử như vậy ạ."

Tử Tô sùng bái đến đầu rạp xuống đất khi kể về chuyện tình của Quân Diễm Thần nhưng vẫn không tránh khỏi sự sợ hãi.

"Có phải người người oán trách khuôn mặt kinh thế không?" Mạc Cửu Khanh trông thấy bộ dáng Tử Tô như vậy, tay đưa lên vén sợi tóc vương trên mắt, khóe mắt khẽ liếc Tử Tô.

"Đúng vậy, đúng ạ! Làm sao tiểu thư lại biết! Ngũ vương gia lớn lên tựa như thiên thần vậy đó, chúng tiểu dân như chúng ta đều cam nguyện làm hạt bụi đấy!" Tử Tô hoàn toàn không hề nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Mạc Cửu Khanh.

"Vậy em đã từng nhìn thấy hắn?" Mạc Cửu Khanh nhàn nhạt nói.

"Ơ. . . Cái này thì không phải. Mỗi lần Ngũ vương gia xuất hiện nơi đông người đều mang theo mặt nạ hoặc là mũ rộng vành, tất cả mọi người đều chưa được trông thấy diện mạo chân chính của ngài ấy, cũng có một vài người đã được trông thấy nên mới nói ngài ấy lớn lên người người oán trách." Nghe được ngữ khí lành lạnh của Mạc Cửu Khanh, Tử Tô không chút suy nghĩ liền nói ra.

"Vậy có khi nào em nghĩ tới có khi hắn lớn lên vô cùng xấu xí. Vô cùng xấu xí không có cách nào gặp người, cho nên mới phải mang theo mặt nạ hoặc mũ rộng vành. Người người oán trách không chỉ ... vì dung mạo hắn lớn lên quá xinh đẹp? Quá xấu cũng khiến cho người người oán trách có biết không hả?" Tay Mạc Cửu Khanh chống cằm nghiêng người nằm ở trên giường mềm, vừa nhìn Tử Tô vừa nghiêm túc nói.

Sau khi nghe Mạc Cửu Khanh nói, Tử Tô cũng rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một phen: "Tiểu thư, ý của tiểu thư em hiểu. Nhưng hôm nay những lời này người thuận miệng nói với em thì được, nếu sau này lại nói như vậy trước mặt người ngoài để người ta nghe được thì chắc chắn sẽ gây ra đại sự đó!"

Hiển nhiên Mạc Cửu Khanh hiểu rõ đại sự của Tử Tô nghĩa là gì, dù là cổ đại nhưng lại không khác bao nhiêu với hiện đại, Quân Diễm Thần giống như thần tượng đang lóe sáng ở thời hiện đại, nếu như mình ở trước đám đông nói Quân Diễm Thần như vậy, chỉ sợ gặp phải không ít sự phỉ nhổ của dân chúng.

"Được rồi, cái này ta hiểu mà. Hiện tại tiểu thư nhà em rất thông minh đó, chỉ là một kẻ Quân Diễm Thần mà thôi, ta còn không hiếm lạ đâu. Em đi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi. Mạc Cửu Khanh miễn cưỡng phất phất tay, quay người nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe Mạc Cửu Khanh nói như vậy, Tử Tô cũng không biết nên giận hay nên cười. Tiểu thư của mình từ khi hết ngốc luôn là một bộ dáng cà lơ phất phơ, một chút thục nữ của tiểu thư quan gia đều không có, lại mang theo chút vô lại, rất khó để nàng hình dung nổi đây chính là tiểu thư ngây ngốc ngày xưa.

Dù là như vậy nhưng nàng rất yêu thích tiểu thư của bây giờ, có tinh thần, có khoái hoạt.

Tử Tô nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mạc Cửu Khanh vốn là đang nhắm mắt nghĩ ngơi trên giường đột nhiên hai mắt liền mở ra. Một vệt ánh sáng xẹt qua trong đôi mắt hoa đào của nàng.

Khóe môi nàng hơi cong, khẽ mở cặp môi đỏ mọng, giọng nói mềm mại giờ phút này nghe thật có khí phách.

"Còn muốn nghe lén đến khi nào? Nếu không xuất hiện, ta không ngại giúp ngươi một tay đâu."