- Tác giả: Tinh Chử
- Thể loại: Huyền Huyễn, Sắc, Sủng, Đam Mỹ, Khác
- Trạng thái: Hoàn thành
- Độ dài:
- Đọc đầy đủ truyện Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử tại: https://metruyenchu.net/si-kha-nhuc-tinh-chu
Chương 2
Đêm mưa giang hồ một chén rượu
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
---
"Hôm nay, những nhân vật có máu mặt trong giới đều đã ở đây!" Hoắc Tiểu Sơn quyền uy, nói dứt khoát.
"Xùy, biết dát vàng lên mặt mình thế nhỉ. Cũng chỉ là một đám tù binh vong mạng thôi mà." Tại thành Kiếm Thủy ở biên giới sa mạc phía Tây, trên lầu hai quán rượu Lý Lục, tấm bình phong ngay khán đài được vén lên một chút, Liên Hương công tử Tô Hợp nhìn qua đám người dưới lầu, mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Hắc y thiếu niên bên cạnh y cười mỉa mai một cái, rồi ngừng một lúc, sau đó giới thiệu lai lịch mấy người dưới lầu như đếm đồ đạc quý giá trong nhà. Tên này dùng kiếm, người kia dùng chùy, tên kia ở núi này, người kia ở môn phái nọ, thậm chí còn kể người kia rất lợi hại, đứng thứ bảy trong bảng xếp hạng anh hùng trong giang hồ đấy nhá!
Tô Hợp nghe tai phải truyền qua tai trái vọt đi mất, nhìn đông nhìn tây rõ vẻ chán chường. Y là quý công tử sống trong phấn son, tay chân trắng trẻo chỉ để điều chế kì hương. Nghe nói Dược sư quốc trở lại, y háo hức, thuê thằng nhóc ngốc bên cạnh làm bảo an để đi thám hiểm, nếu không cả đời y cũng sẽ không chạm vào đám võ nhân ưa đánh đánh giết giết này đâu.
"Y là ai? Dùng kiếm hay dùng chùy? Núi nào, phái nào? Xếp thứ mấy trong bảng xếp hạng anh hùng?" Tô Hợp hào hứng, hỏi.
Hoắc Tiểu Sơn nhìn theo ngón tay y chỉ, ơ một tiếng, lúng túng gãi đầu, đáp: "Thật ra ta chưa gặp y bao giờ."
Ở góc khuất dưới lầu, có một nam nhân trung niên mặc huyền y tối màu, ăn uống một mình. Y gắp thức ăn liền tay, uống rượu liên tục.
"Y có gì lạ?" Hoắc Tiểu Sơn thấy thế, hỏi. Lại săm soi nam nhân đó lần nữa, cảm thấy quả thật y chẳng có gì lạ, không đáng để mắt tới.
Tô Hợp cười nói: "Ngươi xem kìa, y ăn rất ngon miệng, hẳn là một người khỏe mạnh."
"Biết đâu là đi nhầm vào thì sao?" Hoắc Tiểu Sơn không buồn để tâm, nói, "Không phải là người cùng đường với mình."
Tô Hợp phụt cười: "Ngươi đúng là óc heo! Một nhân vật đặc sắc thế này, nếu không phải tới vì Dược sư quốc thì làm gì ở trong cái thành chim không buồn ỉa này để cho ngươi gặp chứ."
Đêm nay trong quán rượu Lý Lục này, mọi người tề tụ lại một nơi vì một mục tiêu giống nhau: Dược sư quốc.
Theo lẽ mà nói, việc tìm bảo vật này tốt nhất nên ăn một mình thôi. Sự thật cũng như thế, mấy hôm nay sớm đã có nhiều hiệp khách đánh thuê đơn độc đi vào sa mạc.
Nhưng cũng có không ít người chọn dừng chân lại khách điếm lớn nhất tiểu trấn này, chờ đợi để tụ thành nhóm. Họ đã biết tình trạng thảm hại của tên đầu sỏ băng cướp Lương Tam, đoán rằng cho dù tìm được Dược Sư quốc trong sa mạc vô tận kia, thì sợ rằng vẫn còn ngổn ngang nhiều thử thách và cạm bẫy. Phân chia của cải châu báu thế nào thì sau này hẵng bàn, thu gom những tuyển thủ giỏi để qua ải mới là chuyện thiết yếu. Tuy nói thế nhưng mọi người cũng khó tránh khỏi dè chừng đánh giá nhau. Trong bầu không khí trào phúng trong âm thầm, chỉ có nam nhân này là bình thản vênh váo, trông vô cùng lệch pha.
Bên ngoài quán rượu bỗng truyền đến vài tiếng sấm rền dồn dập, người đàn ông kia dừng đũa, vểnh tai nghe kĩ một lúc, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tiếng sấm ầm ầm làm chén trà trên bàn ở lầu hai khẽ run theo.
Tô Hợp nhìn ra ngoài cửa sổ, trời quang mây tạnh, lốm đốm ánh sao, không hề có chút dấu hiệu đổ mưa.
Thế mà Hoắc Tiểu Sơn lại nghe ra, hắn bất ngờ nói: "Là ngựa kêu!". Hắn yêu ngựa như điên, từng được nghe kể trên đời có thiên mã, hí vang như bão táp, nào ngờ hôm nay lại được nhìn thấy. Hắn háo hức lôi kéo Tô Hợp cùng chụm lại bên mép cửa sổ, mở to mắt nhìn xuống dưới lầu.
Nhờ ánh đèn quán rượu hắt ra, Tô Hợp nhìn thấy dưới chiếc màn xanh trong quán, có một bạch y nam tử đang quay lưng lại với họ, từ tốn vuốt đầu một chú hắc mã. Hắc mã trông vô cùng đáng sợ, hệt như một con yêu quái khổng lồ. Con ngươi sáng rực trong màn đêm, như thể phủ ánh nước dày cộm. Nó phì phì mũi, làm như núi cao đổ ập, như muốn nằm bò trên đất, nghiêng đầu về phía bạch y nam tử, ngọ nguậy trong lòng hắn mấy vòng mới biểu đạt được tâm trạng thích thú mừng rỡ.
Nam tử áo trắng đứng vững vàng, ra hiệu cho người phía sau. Một thiếu niên áo đen ngoan ngoãn bước ra từ trong bóng đêm. Thiếu niên đó móc một chiếc bánh mì từ trong túi vải, nam tử nhận lấy rồi đút từng miếng từng miếng cho ngựa ăn. Hắc mã vừa ăn vừa dùng mũi cọ vào lòng bàn tay của nam tử thân thiết.
Đút xong chiếc bánh mì, nam tử kia nhẹ nhàng chải lông cho nó. Bàn tay của y , lộng lẫy sáng bóng, gọn gàng thon thả như ngọc lan trong đêm tối, là một bàn tay khiến lòng người thổn thức muốn được nhìn thấy dung nhan.
Hắn xoay người định bước đi, hắc mã bỗng ngậm lấy tay áo của hắn, hừ hừ trách móc. Hắn quay đầu lại, ôm lấy cổ ngựa, vuốt ve một phen.
Tô Hợp cảm thấy hình như mình nghe được cả tiếng cười dịu dàng của hắn, thậm chí là một chữ "Ngoan" đầy bất lực. Thế nhưng trong đêm đen vẫn mang một vẻ tĩnh mịch.
***
Ngọc Trần Phi ôm lấy đầu Thiên Lí Uyên, thầm nói:
Ngươi hỏi ta Tiểu Tuyết đi đâu à?
Nó đã chết rồi.
Ngón tay hắn bỗng cắm mạnh vào yết hầu của ngựa như đao đâm, vặn nhẹ rồi xoay một cái, máu tươi phun ra như sương mù, đầu ngựa đã bị bẻ xuống cả thịt lẫn da, để lại thân ngựa không đầu đổ mạnh xuống đất.
Ngươi cũng muốn gặp được nó có phải không?
Không muốn cũng không còn cách nào nữa. Ta muốn ngươi phải đi cùng với nó.
***
Nam tử kia cuối cùng đã quay đầu lại, hắn đeo một chiếc mặt nạ vàng kim, không nhìn rõ được tướng mạo, nhưng lại có một cảm giác khủng bố vì không biết phía sau lớp mặt nạ kia là người hay là quỷ.
Y sam tuyết trắng của hắn bị máu văng nhuộm đỏ, vô cùng kinh khủng. Nhưng hắn hoàn toàn không để ý, thả bước ung dung vào trong quán, đến nơi gần nhất, ngẩng đầu lên nhìn một cái như có như không.
Hai người trên lầu nhìn nhau, thấy đối phương cũng run rẩy như gà bệnh, lắp bắp không nói thành lời.
***
Thẩm Kính Tùng nghe thấy tiếng hí của Thiên Lí Uyên, không khỏi ngẩn người.
Con ngựa của y chỉ khi gặp Tam Xích Tuyết mới kêu lên như thế. Trầm thấp, vui mừng, dịu dàng.
Đã nhiều năm y chưa nghe thấy Thiên Lí Uyên kêu như thế rồi.
Tiếng kêu này bất chợt gợi lại rất nhiều kí ức.
Y từng cưỡi ngựa du ngoạn cùng với Ngọc Trần Phi, cùng nhau đi xem sao băng, đi đến nửa đường, Ngọc Trần Phi bèn đi ra sau y, ôm y hôn. Hai người họ quấn quýt triền miên, hai chú ngựa cũng đi sát nhau, cụng đầu vào nhau. Có lúc họ hứng chí lên sẽ trực tiếp làm chuyện kia, bất giác buông lỏng cương ngựa. Hai chú ngựa càng lúc đi càng chậm, gặm hoa gặm cỏ, phất đuôi vào nhau đùa giỡn. Đến khi nó cảm thấy chán muốn chạy nhảy, sẽ tiếp tục chở hai người vẫn còn đất trời nghiêng ngả ngả nghiêng, chẳng thấy được sao băng gì nữa.
Thẩm Kính Tùng trước khi dùng "thuốc" không dám nhớ về những chuyện này. Những lúc đó lòng y như bị ai bóp chặt, không thể thở nổi. Y thầm nghĩ, phải rời khỏi tiệc để dùng thuốc thôi.
Lúc Già Lăng quân đưa Già hương cho y có nói, đây là thuốc quên sầu. Tuy y biết rõ, nhưng dùng thuốc rồi lại như trăm hoa cười đùa với gió xuân, mọi giấc mộng cũ đều được gìn giữ, vì thế y cam tâm tình nguyện.
Lúc này đây y miễn cưỡng kiềm chế cơn thèm thuốc, vẫn chưa đến thời gian khoảng cách bình thường. Y không dám dùng quá nhiều, Đế Dã Già sẽ làm cho người ta mất đi sức lực và độ nhạy bén, đây là đại kị của dân võ.
Huống chi, tiếng gào của con ngựa kia đã làm y có một khát vọng xa rời thực tế. Đặc biệt là lúc chiếc rèm trước cửa quán rượu khẽ phất phơ. Dao động này trừ y ra thì chẳng còn ai phát giác, trong quán rượu vẫn chè chén say sưa, náo nhiệt tung trời như cũ. Nhưng dao động của chiếc rèm cửa kia lại giống như con sóng lăn tăn giữa hai thế giới âm dương, báo hiệu có gì đó sắp đến.
Y bất giác nín thở.
Một bàn tay vén rèm lên. Thẩm Kính Tùng thấy mình thở ra một hơi.
Đó không phải là tay của hắn.
Rèm cửa được một thiếu niên áo xanh vén lên.
Y đứng trước cửa, không làm gì khác. Y đang đợi ai đó, cung kính đợi.
Hành động của y cuối cùng đã thu hút sự chú ý của những người khác trong quán, bọn họ đột nhiên im lặng hết cả. Sự im lặng này giống như một khúc ca ồn ã bỗng dưng ngắt đoạn, kinh hồn khiếp vía một cách khó hiểu. Ai nấy cũng im lặng nhìn chăm chú vào màn đêm đen phía sau tấm rèm được vén lên. Bóng đêm không hiểu đã phủ đầy từ khi nào, không mênh mông như ngọc lưu ly, không đen như trời đêm hè, mà là đêm đen muôn thuở thôn tính lấy tất cả ánh sáng.
Sau đó bọn họ ngửi thấy một mùi máu tươi tanh tưởi, đậm mùi.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, một chiếc đầu ngựa lớn lăn cồm cộp vào, một dòng sông máu kéo dài từ miệng vết cắt.
Cảnh tượng này quá mức quỷ dị, đến cả những người hào hiệp trong giang hồ đã quen chém giết cũng nhao nhao tránh đi, chừa lại một khoảng đất trống. Chỉ có một nam nhân áo đen lảo đảo đi ra khỏi đám người, quỳ trên đất, cả người run rẩy ôm lấy đầu ngựa, im lặng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa. Trong ánh mắt của y có trông mong, có hi vọng, có khủng hoảng, có cả bi thương.
Đêm mưa giang hồ một chén rượu
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
---
"Hôm nay, những nhân vật có máu mặt trong giới đều đã ở đây!" Hoắc Tiểu Sơn quyền uy, nói dứt khoát.
"Xùy, biết dát vàng lên mặt mình thế nhỉ. Cũng chỉ là một đám tù binh vong mạng thôi mà." Tại thành Kiếm Thủy ở biên giới sa mạc phía Tây, trên lầu hai quán rượu Lý Lục, tấm bình phong ngay khán đài được vén lên một chút, Liên Hương công tử Tô Hợp nhìn qua đám người dưới lầu, mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Hắc y thiếu niên bên cạnh y cười mỉa mai một cái, rồi ngừng một lúc, sau đó giới thiệu lai lịch mấy người dưới lầu như đếm đồ đạc quý giá trong nhà. Tên này dùng kiếm, người kia dùng chùy, tên kia ở núi này, người kia ở môn phái nọ, thậm chí còn kể người kia rất lợi hại, đứng thứ bảy trong bảng xếp hạng anh hùng trong giang hồ đấy nhá!
Tô Hợp nghe tai phải truyền qua tai trái vọt đi mất, nhìn đông nhìn tây rõ vẻ chán chường. Y là quý công tử sống trong phấn son, tay chân trắng trẻo chỉ để điều chế kì hương. Nghe nói Dược sư quốc trở lại, y háo hức, thuê thằng nhóc ngốc bên cạnh làm bảo an để đi thám hiểm, nếu không cả đời y cũng sẽ không chạm vào đám võ nhân ưa đánh đánh giết giết này đâu.
"Y là ai? Dùng kiếm hay dùng chùy? Núi nào, phái nào? Xếp thứ mấy trong bảng xếp hạng anh hùng?" Tô Hợp hào hứng, hỏi.
Hoắc Tiểu Sơn nhìn theo ngón tay y chỉ, ơ một tiếng, lúng túng gãi đầu, đáp: "Thật ra ta chưa gặp y bao giờ."
Ở góc khuất dưới lầu, có một nam nhân trung niên mặc huyền y tối màu, ăn uống một mình. Y gắp thức ăn liền tay, uống rượu liên tục.
"Y có gì lạ?" Hoắc Tiểu Sơn thấy thế, hỏi. Lại săm soi nam nhân đó lần nữa, cảm thấy quả thật y chẳng có gì lạ, không đáng để mắt tới.
Tô Hợp cười nói: "Ngươi xem kìa, y ăn rất ngon miệng, hẳn là một người khỏe mạnh."
"Biết đâu là đi nhầm vào thì sao?" Hoắc Tiểu Sơn không buồn để tâm, nói, "Không phải là người cùng đường với mình."
Tô Hợp phụt cười: "Ngươi đúng là óc heo! Một nhân vật đặc sắc thế này, nếu không phải tới vì Dược sư quốc thì làm gì ở trong cái thành chim không buồn ỉa này để cho ngươi gặp chứ."
Đêm nay trong quán rượu Lý Lục này, mọi người tề tụ lại một nơi vì một mục tiêu giống nhau: Dược sư quốc.
Theo lẽ mà nói, việc tìm bảo vật này tốt nhất nên ăn một mình thôi. Sự thật cũng như thế, mấy hôm nay sớm đã có nhiều hiệp khách đánh thuê đơn độc đi vào sa mạc.
Nhưng cũng có không ít người chọn dừng chân lại khách điếm lớn nhất tiểu trấn này, chờ đợi để tụ thành nhóm. Họ đã biết tình trạng thảm hại của tên đầu sỏ băng cướp Lương Tam, đoán rằng cho dù tìm được Dược Sư quốc trong sa mạc vô tận kia, thì sợ rằng vẫn còn ngổn ngang nhiều thử thách và cạm bẫy. Phân chia của cải châu báu thế nào thì sau này hẵng bàn, thu gom những tuyển thủ giỏi để qua ải mới là chuyện thiết yếu. Tuy nói thế nhưng mọi người cũng khó tránh khỏi dè chừng đánh giá nhau. Trong bầu không khí trào phúng trong âm thầm, chỉ có nam nhân này là bình thản vênh váo, trông vô cùng lệch pha.
Bên ngoài quán rượu bỗng truyền đến vài tiếng sấm rền dồn dập, người đàn ông kia dừng đũa, vểnh tai nghe kĩ một lúc, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tiếng sấm ầm ầm làm chén trà trên bàn ở lầu hai khẽ run theo.
Tô Hợp nhìn ra ngoài cửa sổ, trời quang mây tạnh, lốm đốm ánh sao, không hề có chút dấu hiệu đổ mưa.
Thế mà Hoắc Tiểu Sơn lại nghe ra, hắn bất ngờ nói: "Là ngựa kêu!". Hắn yêu ngựa như điên, từng được nghe kể trên đời có thiên mã, hí vang như bão táp, nào ngờ hôm nay lại được nhìn thấy. Hắn háo hức lôi kéo Tô Hợp cùng chụm lại bên mép cửa sổ, mở to mắt nhìn xuống dưới lầu.
Nhờ ánh đèn quán rượu hắt ra, Tô Hợp nhìn thấy dưới chiếc màn xanh trong quán, có một bạch y nam tử đang quay lưng lại với họ, từ tốn vuốt đầu một chú hắc mã. Hắc mã trông vô cùng đáng sợ, hệt như một con yêu quái khổng lồ. Con ngươi sáng rực trong màn đêm, như thể phủ ánh nước dày cộm. Nó phì phì mũi, làm như núi cao đổ ập, như muốn nằm bò trên đất, nghiêng đầu về phía bạch y nam tử, ngọ nguậy trong lòng hắn mấy vòng mới biểu đạt được tâm trạng thích thú mừng rỡ.
Nam tử áo trắng đứng vững vàng, ra hiệu cho người phía sau. Một thiếu niên áo đen ngoan ngoãn bước ra từ trong bóng đêm. Thiếu niên đó móc một chiếc bánh mì từ trong túi vải, nam tử nhận lấy rồi đút từng miếng từng miếng cho ngựa ăn. Hắc mã vừa ăn vừa dùng mũi cọ vào lòng bàn tay của nam tử thân thiết.
Đút xong chiếc bánh mì, nam tử kia nhẹ nhàng chải lông cho nó. Bàn tay của y , lộng lẫy sáng bóng, gọn gàng thon thả như ngọc lan trong đêm tối, là một bàn tay khiến lòng người thổn thức muốn được nhìn thấy dung nhan.
Hắn xoay người định bước đi, hắc mã bỗng ngậm lấy tay áo của hắn, hừ hừ trách móc. Hắn quay đầu lại, ôm lấy cổ ngựa, vuốt ve một phen.
Tô Hợp cảm thấy hình như mình nghe được cả tiếng cười dịu dàng của hắn, thậm chí là một chữ "Ngoan" đầy bất lực. Thế nhưng trong đêm đen vẫn mang một vẻ tĩnh mịch.
***
Ngọc Trần Phi ôm lấy đầu Thiên Lí Uyên, thầm nói:
Ngươi hỏi ta Tiểu Tuyết đi đâu à?
Nó đã chết rồi.
Ngón tay hắn bỗng cắm mạnh vào yết hầu của ngựa như đao đâm, vặn nhẹ rồi xoay một cái, máu tươi phun ra như sương mù, đầu ngựa đã bị bẻ xuống cả thịt lẫn da, để lại thân ngựa không đầu đổ mạnh xuống đất.
Ngươi cũng muốn gặp được nó có phải không?
Không muốn cũng không còn cách nào nữa. Ta muốn ngươi phải đi cùng với nó.
***
Nam tử kia cuối cùng đã quay đầu lại, hắn đeo một chiếc mặt nạ vàng kim, không nhìn rõ được tướng mạo, nhưng lại có một cảm giác khủng bố vì không biết phía sau lớp mặt nạ kia là người hay là quỷ.
Y sam tuyết trắng của hắn bị máu văng nhuộm đỏ, vô cùng kinh khủng. Nhưng hắn hoàn toàn không để ý, thả bước ung dung vào trong quán, đến nơi gần nhất, ngẩng đầu lên nhìn một cái như có như không.
Hai người trên lầu nhìn nhau, thấy đối phương cũng run rẩy như gà bệnh, lắp bắp không nói thành lời.
***
Thẩm Kính Tùng nghe thấy tiếng hí của Thiên Lí Uyên, không khỏi ngẩn người.
Con ngựa của y chỉ khi gặp Tam Xích Tuyết mới kêu lên như thế. Trầm thấp, vui mừng, dịu dàng.
Đã nhiều năm y chưa nghe thấy Thiên Lí Uyên kêu như thế rồi.
Tiếng kêu này bất chợt gợi lại rất nhiều kí ức.
Y từng cưỡi ngựa du ngoạn cùng với Ngọc Trần Phi, cùng nhau đi xem sao băng, đi đến nửa đường, Ngọc Trần Phi bèn đi ra sau y, ôm y hôn. Hai người họ quấn quýt triền miên, hai chú ngựa cũng đi sát nhau, cụng đầu vào nhau. Có lúc họ hứng chí lên sẽ trực tiếp làm chuyện kia, bất giác buông lỏng cương ngựa. Hai chú ngựa càng lúc đi càng chậm, gặm hoa gặm cỏ, phất đuôi vào nhau đùa giỡn. Đến khi nó cảm thấy chán muốn chạy nhảy, sẽ tiếp tục chở hai người vẫn còn đất trời nghiêng ngả ngả nghiêng, chẳng thấy được sao băng gì nữa.
Thẩm Kính Tùng trước khi dùng "thuốc" không dám nhớ về những chuyện này. Những lúc đó lòng y như bị ai bóp chặt, không thể thở nổi. Y thầm nghĩ, phải rời khỏi tiệc để dùng thuốc thôi.
Lúc Già Lăng quân đưa Già hương cho y có nói, đây là thuốc quên sầu. Tuy y biết rõ, nhưng dùng thuốc rồi lại như trăm hoa cười đùa với gió xuân, mọi giấc mộng cũ đều được gìn giữ, vì thế y cam tâm tình nguyện.
Lúc này đây y miễn cưỡng kiềm chế cơn thèm thuốc, vẫn chưa đến thời gian khoảng cách bình thường. Y không dám dùng quá nhiều, Đế Dã Già sẽ làm cho người ta mất đi sức lực và độ nhạy bén, đây là đại kị của dân võ.
Huống chi, tiếng gào của con ngựa kia đã làm y có một khát vọng xa rời thực tế. Đặc biệt là lúc chiếc rèm trước cửa quán rượu khẽ phất phơ. Dao động này trừ y ra thì chẳng còn ai phát giác, trong quán rượu vẫn chè chén say sưa, náo nhiệt tung trời như cũ. Nhưng dao động của chiếc rèm cửa kia lại giống như con sóng lăn tăn giữa hai thế giới âm dương, báo hiệu có gì đó sắp đến.
Y bất giác nín thở.
Một bàn tay vén rèm lên. Thẩm Kính Tùng thấy mình thở ra một hơi.
Đó không phải là tay của hắn.
Rèm cửa được một thiếu niên áo xanh vén lên.
Y đứng trước cửa, không làm gì khác. Y đang đợi ai đó, cung kính đợi.
Hành động của y cuối cùng đã thu hút sự chú ý của những người khác trong quán, bọn họ đột nhiên im lặng hết cả. Sự im lặng này giống như một khúc ca ồn ã bỗng dưng ngắt đoạn, kinh hồn khiếp vía một cách khó hiểu. Ai nấy cũng im lặng nhìn chăm chú vào màn đêm đen phía sau tấm rèm được vén lên. Bóng đêm không hiểu đã phủ đầy từ khi nào, không mênh mông như ngọc lưu ly, không đen như trời đêm hè, mà là đêm đen muôn thuở thôn tính lấy tất cả ánh sáng.
Sau đó bọn họ ngửi thấy một mùi máu tươi tanh tưởi, đậm mùi.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, một chiếc đầu ngựa lớn lăn cồm cộp vào, một dòng sông máu kéo dài từ miệng vết cắt.
Cảnh tượng này quá mức quỷ dị, đến cả những người hào hiệp trong giang hồ đã quen chém giết cũng nhao nhao tránh đi, chừa lại một khoảng đất trống. Chỉ có một nam nhân áo đen lảo đảo đi ra khỏi đám người, quỳ trên đất, cả người run rẩy ôm lấy đầu ngựa, im lặng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa. Trong ánh mắt của y có trông mong, có hi vọng, có khủng hoảng, có cả bi thương.