Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử

Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử Tinh Chử Quyển 1 - Chương 18: Nhất tướng công thành, vạn cốt khô
Chương 18

Nhất tướng công thành, vạn cốt khô

Dịch: Hallie / Beta: Raph

---

Tiết Nhiên Tinh là lễ tình nhân của Tây U.

Đêm xuân trên thảo nguyên, dưới núi Thương Long, thiếu nam thiếu nữ vây quanh đống lửa lớn nhảy múa hát ca. Quá nửa đêm, các đôi tình nhân tay cầm đuốc, từng cặp rời đi, vui vẻ dưới màn trời chiếu đất. Ở chỗ khuất trên đồng hoang lốm đốm từng đốm lửa, tựa như sao đêm rơi từ trời xuống.

Thẩm Kính Tùng là người Cảnh lầm lì ít nói, nghĩ thôi cũng biết là không giỏi ca múa. Y bị Ngọc Trần Phi lôi vào trong đám người nhộn nhịp, mất tự nhiên múa máy cùng tay cùng chân, để mặc cho Ngọc Trần Phi dẫn dắt, đưa y vào trong thế giới rực rỡ quay cuồng. Tiếng cười, ánh lửa giống như mây mù lưu chuyển, vừa chạm vào liền bay xa. Giữa lòng thế giới rối ren này chỉ còn lại hai người nhảy múa cùng nhau. Trong mắt Thẩm Kính Tùng là hình bóng tình nhân đang phất tay áo nhảy múa, trong mắt tình nhân cũng chỉ có duy nhất một y đang luống cuống tay chân.

Sau nửa đêm, Ngọc Trần Phi khiêu đuốc, ánh lửa bập bùng như một cây pháo hiệu nghịch ngợm, thu hút các thiếu nam thiếu nữ bâu lại mời hắn cùng tận hưởng đêm lành. Hắn ôm eo các nàng, hôn chụt lên má một cái, cười to, nói: "Năm nay không được... năm sau thì sao? Năm sau cũng không được, vậy năm tới? Năm tới nàng vẫn chưa lấy chồng à? Đừng hỏi nữa! Cả đời này cũng không rảnh!"

Cuối cùng, hắn cầm đuốc đi về phía Thẩm Kính Tùng. Dưới ánh đuốc, hàng mi hắn đen bóng, lúc rõ lúc mờ, tươi cười rạng rỡ.

Trên bình nguyên Long Huyết, bên bờ hồ Nguyệt Lượng, trong gió đêm phương Nam, tầng tầng lớp lớp đóa hoa che lấp họ, che lấp góc tối ôn nhu của vùng đất này. Sương đêm lạnh lẽo, trời sao trông càng rực rỡ sôi nổi.

Núi tuyết trong truyền thuyết do xác Thần Long hóa thành tựa như thần linh của cổ quốc đang đưa mắt nhìn xuống bọn họ. Hỏi trời cao thẳm, ai hóa cảnh này?

[*Bản gốc: Du du thương thiên, thử hà nhân tai (悠悠苍天,此何人哉), đây là câu cuối bài Thử li (黍離) trong Kinh Thi.]

Ngọc Trần Phi từ từ bình ổn hơi thở, nói: "Dã hợp vào tiết Nhiên Tinh, chính là có tuyết sơn làm chứng, ước hẹn bên nhau trọn đời."

Thẩm Kính Tùng không biết nên nói gì, im lặng siết chặt đầu vai hắn, nghiêng đầu đặt lên một nụ hôn quấn quýt không rời, trận tiếp theo long trời lở đất, sâu thêm một chút, mạnh thêm một chút, để màn đêm mãi mãi rũ xuống, để sớm mai mãi mãi chẳng lên.

Núi chưa mòn, trời đất hợp, mới cùng người li biệt.

Trong ánh ban mai, một đàn chim trắng vỗ cánh bên hồ Nguyệt Lượng, lông vũ trắng muốt.

Ngọc Trần Phi dẫn quân viễn hành, Thẩm Kính Tùng đưa mắt nhìn theo một hồi lâu.

Mộ Lan thái tử nhàm chán mân mê con chim gỗ trên vai, cười nói: "Trong mộng bỗng quên mình là khách, chỉ thấy một thoáng người ham vui. Thẩm tướng quân, tỉnh hồn lại đi thôi!"

Thẩm Kính Tùng lặng im không nói, Mộ Lan nói, "Được rồi, ngài không đành lòng cũng phải. Ta nghe nói, ừm... Cảnh quốc gọi người có thể chất như ngài là hợp loan nhi đúng không? Bình thường không thể mang thai, trừ phi làm liên tục liên tục không ngừng, được chăm sóc yêu thương, cả thể xác lẫn tâm hồn được thấm mát mới có thể hoài thai." Trong chất giọng non nớt của Mộ Lan mang theo một tia ác ý sắc bén.

Nghe đến đứa nhỏ, thần sắc Thẩm Kính Tùng càng khổ sở hơn, nhưng ánh mắt bất giác dịu đi.

"Thẩm tướng quân thật sự muốn giữ lại đứa bé sao? Chẳng lẽ định vác bụng to đi đánh trận ư? Thật ra chỉ cần một liều thuốc bỏ nó đi rất dễ dàng, ngài thấy thế nào?" Hắn hăng hái đề nghị.

"Không cần." Thẩm Kính Tùng lập tức đáp lại, giọng cứng ngắc.

Lấy thân đàn ông mang thai là chuyện đảo ngược âm dương thế nào, là nỗi nhục nhã lớn khiến y đau đáu không thiết sống thế nào. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là con của Tiểu Phi, y lại cảm thấy thật ra ông trời đối xử với mình cũng không tệ. Đêm vừa biết có thai, lúc Tiếu Phi ôm y, sắp thúc vào tử cung, y hoảng loạn đẩy hắn ra mới biết mình đã có giác ngộ không muốn làm tổn thương hài tử. Có lẽ vì trong thời gian mang thai cảm xúc cực kì dao động, y không khỏi rơi lệ. Ngọc Trần Phi ngạc nhiên, dỗ dành y: "Ngươi không thích thì thôi. Đã nói là không bắt nạt ngươi rồi, đừng khóc nữa." Thế mà y chỉ biết liên tục lắc đầu.

Thẩm Kính Tùng cũng không phải người lòng dạ thô kệch, tấm lòng chân thành của Ngọc Trần Phi dành cho, y đã thấy được từ lâu. Y biết nếu như mở miệng ra thông báo cho hắn rằng mình đã mang thai thì Ngọc Trần Phi sẽ bất ngờ đến đâu. Thẩm Kính Tùng cũng biết Ngọc Trần Phi sẽ là người cha tốt nhường nào. Hắn nhất định sẽ là một người cha được các con yêu quý và kính trọng nhất. Nếu là con gái, chắc chắn sẽ được hắn cưng đến tận mây, sẽ hái cả sao trời cho con. Nếu là con trai, chắc chắn sẽ rất hòa hợp với nó. Vì dù sao bản thân hắn cũng chẳng khác gì một đứa trẻ cầm đầu.

Thẩm Kính Tùng không mấy khi yếu lòng, bây giờ lại có con, có thêm mối ràng buộc huyết mạch tương liên, dường như y càng trở nên ích kỉ hơn, thậm chí chỉ muốn ở bên cạnh Ngọc Trần Phi. Một nhà ba người, câu này vậy mà lại cảm động như thế. Cho dù thời thế hỗn loạn thì có liên quan gì đến gia đình nhỏ của bọn họ chứ? Nếu như y liên thủ với Tiểu Phi, bất luận thế nào cũng có thể tự bảo vệ mình. So với non nước chúng sinh, y muốn hết lòng hết dạ trao cho người hiện tại và sau này hơn.

Đến tận lúc này y mới hiểu ra, Mộ Lan thái tử nói "Thẩm tướng quân mang thai, liệu vẫn tiến hành theo kế hoạch được chứ?" là có ý vị sâu xa đến thế nào.

Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản.

Nhưng nếu nay y khí đoản*, mặc sức mà thành toàn cho gia đình nhỏ này an lạc, sau này chắc chắn sẽ có ngàn vạn gia đình li tán, cửa nát nhà tan.

[*Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản: Chuyện tình gái trai dây dưa kéo dài làm khí phách của người anh hùng ngắn lại, mất đi. Có thể hiểu là chuyện tình yêu làm xao lãng, nản chí.]

Nguyên nhân chủ yếu vì sớm ngày ở chung, dã tâm của tình nhân không ai hiểu rõ bằng y. Dẫu cho đã ổn định mấy năm, lại thêm mấy năm nữa, binh lực hùng hậu, cứ thế mà chỉ huy xuôi về hướng Nam. Nếu thế sự thật sự có loạn lạc, người bên gối của y cũng chính là kẻ cầm đầu, làm sao mà không liên quan đến y được chứ.

Vì vậy tuy rất không đành lòng, nhưng cuối cùng y vẫn đáp lại câu kia, nam nhi dẫu chết tâm như thiết.

"Kế hoạch như cũ."

Hôm đó y đã trả lời thái tử Địch quốc như thế.

Cái gọi là kế hoạch phải quay lại đầu câu chuyện.

Đêm trước ngày bị áp giải đến Tây U, trong thiên lao Cảnh đô, Mai Cựu Anh và Trác Hương dắt tay nhau đến.

"Lửa thiêu chẳng cháy hết, xuân về lại hồi sinh. Nay có một kế hoạch có thể diệt cỏ tận gốc, một động thái khiến Tây U vong quốc. Không chỉ lấy lại được mười bốn châu của Đại Cảnh ta, mà còn có thể mở rộng lãnh thổ Tây Bắc thêm hàng nghìn dặm, đến tận vương đình, đạt được thành tựu trăm năm chưa từng có." Mai Cựu Anh thành khẩn nói, trong mắt hắn lấp lóe ánh sáng, tựa như chí khí cao ngạo thời thiếu niên mười mấy tuổi, chỉ điểm non sông.

Kế sách này không phải mới mẻ gì, nếu đã có ba nước sẽ không thể thiếu Hợp tung – liên hoành.*

[*Hợp tung – liên hoành: "Hợp tung" là kế sách liên minh giữa các nước chư hầu thời Chiến quốc, được Công Tôn Diễn đề xuất, sau đó Tô Tần kế tục. Đây là kế sách này tạo liên minh theo chiều dọc. "Liên hoành" là sách lược được Trương Nghi đề xuất. Sách lược này được đưa ra để đối phó với sách lược "Hợp tung", tạo liên minh theo chiều ngang.]

Có điều quốc gia thứ ba này là Địch quốc, ở phía Xích Thủy xa xôi, im ắng kín tiếng, đến cả tư liệu về đất nước này trong sử sách Cảnh quốc cũng như đuổi hình bắt bóng trong những câu chuyện truyền miệng. Kể rằng ở đó có châu báu mĩ lệ thế nào, có động vật kì lạ ra sao, rồi lại không dừng chân ở một nơi cố định.

Thực ra, thương nghiệp của Địch quốc đa dạng phát triển, chế độ dân chủ tiên tiến. Đến năm năm trước, thống soái quân sự bỗng dưng đoạt quyền, trở thành đế chế cộng hòa, phương châm cầm quyền cũng trở nên mạnh mẽ hơn, có khuynh hướng dùng chiến tranh để dưỡng quốc, bình ổn lòng dân.

Tân đế Địch quốc chỉ có một đứa con trai, chính là Mộ Lan thái tử. Thái tử thông minh từ nhỏ, tài trí hơn những người đồng trang lứa, ý tưởng mới lạ không biết nảy ra từ đâu.

Tuy hắn không biết võ công nhưng dựa vào cơ quan giết người mà mình tạo ra, mười mấy tuổi đã hóa trang thành nghệ sĩ làm xiếc, theo thương khách vượt qua eo Xích Thủy, một mình chu du đến phương Đông. Hắn dùng thời gian hai năm để đi hết Cảnh quốc và Tây U, thuộc nằm lòng mọi góc gách của hai đất nước này.

Sau khi Đại Cảnh bại trận như núi đổ, hắn gửi thư cho Mai Cựu Anh, ngỏ ý nguyện cùng Cảnh Triêu giáp công Tây U từ hai phía, sau khi thành sự sẽ lấy Phù Đồ thành làm ranh giới, phân chia thiên hạ.

Thế nhưng, tuy Địch quốc có thuyền lớn tân tiến có thể vận chuyển kị binh qua Xích Thủy, nhưng dẫu sao mang theo quân nhu lương thảo cũng không tiện. Nếu hai nước liên thủ, Địch quốc từ xa đến, Cảnh Triêu thân là nước chủ nhà, tất nhiên phải tốn kém chiêu đãi một phen.

Thẩm Kính Tùng nghiêm nghị nói: "Môi hở răng lạnh, bảo hổ lột da, bao nhiêu nguy hiểm sao Tiểu Anh lại không biết."

Mai Cựu Anh nói: "Không sai, chính vì thế ta muốn Tùng ca cân nhắc cho ta, phận đệ đệ đây có thể mưu việc. Trong cả thiên hạ, chỉ có mình huynh được rèn luyện để làm tướng!"

Người cao quý thì làm tướng, kẻ thấp hèn thì làm tù binh. Được đề bạt thì ở trên mây, bị cắt chức thì ở dưới đáy. Hữu dụng thì làm hổ, vô dụng thì làm chuột.

Đây vốn là số mệnh của y, mệnh làm tướng.

Y cười khổ nói: "Tuân mệnh."

Y không phải người tự làm tổn thương mình, nhưng nếu đã lãnh mệnh thì sẽ toàn tâm toàn ý cân nhắc kế hoạch.

Y nói: "Hai nước liên minh, thành bại hay không còn nằm ở một điểm mấu chốt khác. Đó là ắt phải có một tướng lĩnh Cảnh quốc, trước khi thuyền chiến của Địch quốc đến, dẫn quân ra trước kế hoạch và mở một con đường tiếp tế lương thực. Nhưng địa phận Tây U rộng lớn, phía Tây là thảo nguyên sa mạc rất dễ lạc đường, trong tay chúng ta lại không có bản đồ..."

"Ai nói là không có?" Trác Hương vẫn luôn im lặng bỗng cười nói: "Ta có".

Thẩm Kính Tùng kinh ngạc nhìn hắn, Trác Hương giống như tự đắc không thôi vì thấy y ngạc nhiên, nhưng sự tự đắc kia cũng mang theo nỗi thê lương khó mà giấu được: "Sao thế, Thẩm tướng quân nghĩ rằng chỉ có ngươi mới làm được việc sao?"

Trác Hương nói: "Ta biết ngươi xem nhẹ ta. Ngươi là đại bàng bay ngàn dặm, uy danh thiên hạ. Ta là đồng tước* nhốt trong đài, chỉ biết ca hát mua vui cho người. Thế mà không ngờ, trên đời còn có châu chấu bắt ve, chim sẻ đứng sau chim sẻ. Từ thời tiên đế, ta đã là chưởng quản Hoàng Tước quán của ngài ấy."

[*Đồng tước: chim sẻ bằng đồng. Ở đây có lẽ cũng muốn nhắc tới đài Đồng Tước, là tòa đài Tào Tháo xây dựng cốt để bắt nhốt hai đại mỹ nhân là Đại Kiều (Vợ Tôn Sách) và Tiểu Kiều (Vợ Chu Du) với mục đích thỏa mãn thú vui nam nữ.]

Hoàng Tước quán là cơ quan thu thập tình báo của nhà quan, đa phần là thủ đoạn gái trai, gió thổi bên tai, kể chuyện đầu giường, xưa nay hãm hại đều là người của phe mình.

Thu thập tình hình Tây U là công việc mới sau khi Trác Hương tiếp nhận. Mười năm trước, Trác Hương nũng nịu như kẹo xoắn trên đầu gối tiên đế: "Ta nghe nói hai trăm năm trước hoàng đế Tây U lúc đi về phía Nam đã từng nói: Phải biết rằng đất Cảnh có rất nhiều mĩ nhân, biên ải chẳng có loài hoa nào bì được. Ngoài ải mấy kẻ man rợ chẳng biết gì, vừa hay để người đẹp của đất Cảnh chúng ta cho bọn chúng mở mang tầm mắt."

Tiên đế bị mĩ nhân tưới cho mấy trăm ngụm canh mê hồn, chẳng buồn suy xét gì bèn đồng ý. Từ đó Trác Hương dùng lông gà làm lệnh tiễn, thi triển tài nghệ, chọn một loạt mĩ nhân ra biên ải, kẻ gãy kích mà chìm trong cát nhiều không kể xiết, nhưng dù sao cũng có một vài người trở thành tri kỉ bên cạnh vương công quý tộc, như trăm sông hợp dòng, từng giọt từng giọt đưa tin báo về Đại Cảnh, gom góp nên một tấm bản đồ Tây U.

Trác Hương nói: "Đại quân Tây U bệnh nặng lâu ngày, thực quyền phân làm hai, khống chế lẫn nhau. Văn trong tay Nhị vương tử Ngọc Ánh Xuyên, võ trong tay Bạch Long hầu Ngọc Trần Phi. Hai người đều là người có chủ kiến. Bên phía Nhị vương tử, năm năm trước ta trăm phương ngàn kế chọn ra một thị vệ đặc biệt có tướng mạo giống đệ đệ của hắn. Nhị vương tử vừa yêu thích vừa kiêng dè đề phòng y, cuối cùng không thể tiếp cận quyền lực trung tâm. Bên phía đệ đệ, tuy có vũ nữ Diệu Lạc Nô đã giao hợp với hắn một lần, nhưng sau lần đó liền chấm dứt, không qua lại nữa. Đúng là một kẻ bạc tình!" Hắn giận dữ, nói. Sau đó thu lại ánh mắt long lanh mang hận thù: "Thẩm tướng quân, cơ duyên trời ban đấy! Ta đã mưu đồ suốt mười năm chưa bao giờ gặp được cơ hội thế này. Tiểu hầu gia phong lưu kia đã xem trọng ngươi, ngươi phải nắm lấy cơ hội."

Thẩm Kính Tùng lúng túng đáp: "Không có chuyện đó đâu."

Trác Hương vỗ tay, cười nói: "Ta thấy ngươi không hiểu phong tình như thế cũng tốt. Dùng khí tiết thanh liêm mạnh mẽ để làm chuyện quyến rũ phong lưu, cũng có thú vị riêng."

Mai Cựu Anh không vui, nói: "Tuy có cơ hội vừa lúc, nhưng huynh đi làm tù binh, quan trọng là phải tự bảo vệ mình. Đợi đến vương đình, bất luận là ở Hoàng Tước quán của Già Lăng quân hay chỗ thái tử Địch quốc, đều sẽ có binh mã tiếp ứng cho huynh. Huynh chỉ cần xem xét tâm tính vị thái tử Địch quốc kia và cả binh mã của người Địch. Có liên minh hay không, đều do huynh suy xét, đây mới là chuyện quan trọng nhất."

Nếu bảo Thẩm Kính Tùng đánh giá tính tình của thái tử Địch quốc, y sẽ nói: bí hiểm tàn độc, có thể tham mưu ngắn hạn, không thể liên minh lâu dài.

Lúc còn ở Thanh châu, thái tử Địch quốc đã phái Dực quân thích sát Bạch Long Hầu. Dực quân chính là một khí giới di chuyển trên không có thể chở người, một trong những ý tưởng phát minh kì lạ hiếm có, đi trước thời đại nhất của thái tử Địch quốc. Nó có thể thả quân sĩ và hỏa khí từ trời xuống. Mặc dù không thể sử dụng dưới dạng quy mô lớn trong chiến tranh, nhưng dùng để thích sát lực lượng nhỏ và đột kích thì không còn gì tuyệt vời hơn.

Nếu Thái tử Địch quốc có thể mưu sát Bạch Long hầu trong địa phận Đại Cảnh, Tây U nhất định sẽ vấn binh hỏi tội. Nhị vương tử cực kì thương yêu em trai, lúc đó ắt hẳn sẽ dùng lực lượng cả nước, quyết làm cho thiên hạ phải phủ khăn tang mới thỏa cơn hận thù.

Đây là đang buộc Đại Cảnh không thể không liên minh với Địch quốc.

Thích sát bất thành, hắn dứt khoát đi ngược lại kế hoạch.

Ở thành Ngọc Dao, thái tử Địch quốc cải trang thành nghệ sĩ làm xiếc, không tiếc để lộ thân phận người Địch và công cụ di chuyển trên không của mình. Ngọc Trần Phi và Thẩm Kính Tùng gần như đồng thời nhận ra, thích khách lúc trước chính là do người Địch phái đến.

Người Địch đều đến để thích sát Bạch Long hầu, Tây U làm sao có thể để yên.

Nếu như kế hoạch lúc trước là bức Đại Cảnh đến đường cùng, thì kế hoạch lúc này chính là bức Địch quốc tự bước đến đường cùng.

Việc đầu danh trạng không chừa đường lui như thế, đủ thấy được tác phong hành sự của người này.

[*Đầu danh trạng: là việc phải làm một số việc, để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia.]

Nhưng nếu liên minh thì lại đỡ lo hơn.

***

Mưu đồ đã lâu, lớp lớp cơ quan chờ phát động chỉ dựa vào một suy nghĩ.

Trời nổi sát cơ, vật đổi sao dời. Người nổi sát cơ, đất trời điên đảo.

Tháng tư, Đại quân Tây U bị thích sát trên đường hồi kinh, Bạch Long hầu may mắn thoát chết.

Hoàng Tước quán huy động toàn bộ lực lượng, phô trương thanh thế tầng lớp quý tộc trên Phù Đồ thành: Trước khi Đại quân mất, nghi ngờ Nhị vương tử thầm hạ sát thủ, đổi thành Bạch Long hầu làm tân vương. Bây giờ trong thành ai có thể dẫn đầu bắt được Nhị vương tử, hiến cho tân vương, người đấy chính là đại công thần.

Người trong thành tâm địa thay đổi, Ngọc Ánh Xuyên đang dùng cơn giận lôi đình để trấn áp, biên cảnh cấp báo Cảnh quân xâm chiếm biên giới. Ngọc Ánh Xuyên muốn phái người đi vây quét, nhưng võ tướng trước nay đều nghe theo lệnh của Bạch Long hầu, nay thế cục chưa rõ ràng, mấy đại tướng đồng loạt án binh bất động. Ngọc Ánh Xuyên danh không chính, ngôn không thuận, vì thế không thể sai bảo.

Cảnh quân xâm phạm biên giới không quá nghìn người. Mặc dù chưa rõ mưu đồ nhưng cũng chẳng gây sự gì. Ngọc Ánh Xuyên cho dù bất an trong lòng cũng đành tạm thời gác lại.

Cảnh quân vào biên giới là để mở đường lương thực, lúc nối thành tiếp tế quân lương, Địch quốc mang giáp nặng cũng đổ bộ bên bờ Xích Thủy.

Cảnh tượng hôm đó đến cả Thẩm Kính Tùng cũng kinh hoảng không thôi. Trên bờ biển, ngàn cánh buồm nối đuôi nhau tới, che trời lấp bể, mười vạn quân đội đổ bộ, đội hình nghiêm chỉnh, áo giáp chỉnh tề, cầm khiên cầm mâu, vây quanh địa phận hệt như tường đồng vách sắt, núi sông chấn động.

Đây là một con quái vật mà đến cả Cảnh quốc tự cho mình là siêu phàm, quân đội hùng hậu, đứng trước nó lại giống như đàn châu chấu yếu ớt giữa núi đồi bạt ngàn.

May thay, đối đầu với nó không phải là Đại Cảnh.

Lúc thế trận hình ô vuông* tinh nhuệ của Địch quốc càn quét lãnh thổ Tây U, Cảnh quân yếu ớt người đông thế mạnh cũng ùn ùn tràn vào phía Nam.

[*Trong quân sự, trận hình ô vuông là một trận hình mà trong đó binh sĩ sẽ dàn trận thành hình ô vuông, mỗi phía có số quân bằng nhau để cân bằng sức tấn công. Mỗi "ô vuông" như thế thường có khoảng ít nhất là 100 - 200 quân, có thể nhiều hơn hoặc vô hạn số lính, miễn sao là bốn cạnh của trận hình phải có số lính bằng nhau. Trong lịch sử quân sự, trận hình ô vuông này chuyên dùng để khắc chế kỵ binh. Nó có hiệu quả hơn việc tấn công trực tiếp, và có thể tấn công lâu dài cho đến khi quân địch kiệt sức.]

Tây U gặp địch trước mặt sau lưng, kết cục bại trận gần như đã rõ. Vừa đúng lúc này, Bạch Long hầu dẫn quân trở về. Hắn đã trở lại, lòng quân Tây U cũng trở lại. Hắn tự dẫn Huỳnh Hỏa quân nghênh chiến tuyến phía Tây. Chiến tuyến phía Nam để cho Nhị vương tử Ngọc Ánh Xuyên.

Ngọc Ánh Xuyên tuy đi lại bất tiện, cũng chưa từng dẫn binh, nhưng tâm tư thông minh, hắn dựa vào năng khiếu bẩm sinh, sau mấy tháng giằng co, không chỉ giữ được ải nam, còn đuổi được Cảnh quân vượt biên giới trở về...

Thế này thật lúng túng quá.

Tháng tám, Mai tướng đích thân ra tiền tuyết, giám sát chiến cục phía Nam.

Hai người đấu qua đấu lại mấy hồi, thắng thua chưa rõ, chiến sự căng thẳng.

Cùng lúc này, Ngọc Ánh Xuyên cân nhắc phái lực lượng tinh nhuệ chặt đứt con đường lương thực phía Tây Bắc, nhưng Thẩm Kính Tùng đích thân dẫn Huyền quân trấn thủ, có thể nói là không hề có chút kẽ hở.

***

Trong chiến trận diệt quốc này, có hai câu chuyện được người ta bàn tán hăng say nhất, được ghi chép và diễn dịch dài dòng trong sách vở.

Một chuyện là thêm dầu vào lửa, một chuyện là thêu hoa trên gấm.

Câu chuyện đầu tiên có liên quan đến Thẩm Kính Tùng.

Tháng chín, trời hanh vật khô, thảo nguyên không mưa, người mệt ngựa lả.

Thẩm Kính Tùng một mình một ngựa đi về phía Nam, bình ổn kế hỏa công ở chiến tuyến phía Nam.

Một trận hỏa công phong lưu thiên cổ, trời đất như lò luyện, đại hỏa hai mươi ngày không dứt, đất khô cằn ngàn dặm, sinh linh hủy diệt, đồng cỏ xanh mướt vô bờ vô tận, lều bạt, dê trắng như mây, tầng tầng lớp lớp đóa hoa dưới tuyết sơn đều thiêu trụi dưới một mồi lửa.

Tòa thành phủ vàng ròng trong câu thơ ở biên ải chưa kịp được thi gia người Cảnh vung bút đã tan hoang thành từng mảnh trong ngọn lửa, bay tán loạn như cánh bướm màu vàng kim.

Chẳng còn lại gì.

Ánh lửa cứ mãi rực cháy đến trước lều của Ngọc Ánh Xuyên.

Ngọc Ánh Xuyên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, ngước mắt nhìn thấy Thẩm Kính Tùng, liền nở một nụ cười mới y.

"Không giết ngươi từ sớm là lỗi của ta."

Nói xong hắn quỳ xuống. Từ lúc sinh ra hắn đã không đi lại được, đôi chân biến dạng nặng nề, trước đây đều được che giấu dưới lớp phục trang xa xỉ và tư thái ung dung. Nay hắn lảo đảo trượt từ xe lăn xuống, đôi chân gầy gò trắng bệch lộ ra trước mắt người khác, kéo theo từng trận cười nhạo.

Mai Cựu Anh nói: "Những người khác lui xuống."

Tiếng cười bỗng dưng im bặt.

Ngọc Ánh Xuyên không bận tâm, hắn chỉ khấu đầu với Thẩm Kính Tùng ba lượt chín lần.

"Ta xin ngươi, nếu Tiểu Phi muốn chết, ngươi hãy để nó chết. Nếu như nó còn sống, xin đừng cho người làm nhục nó."

Thẩm Kính Tùng nói: "Ta đồng ý với ngươi."

Y lại lầm bầm: "Sao ta có thể không đồng ý với ngươi được."

Ngọc Ánh Xuyên nghe thấy thế cuối cùng cũng an tâm, quay sang hỏi Mai Cựu Anh, thái độ bình tĩnh hòa nhã đến khác lạ: "Vân Khuyển... Y tên là gì?"

Mai Cựu Anh nói: "Y tên là Vân Cẩm Thư, là tiểu công tử nhà họ Vân của Cửu môn ta. Thời niên thiếu kĩ thuật bắn tên đã chấn động Giang Nam. Năm mười bảy tuổi đạt được trạng nguyên hai bảng văn võ, cùng năm đó nhận mệnh Già Lăng quân mai phục Tây U."

Mai Cựu Anh kể lại tỉ mỉ, Ngọc Ánh Xuyên cũng nghe kĩ từng câu từng chữ, nhẹ giọng hỏi: "Cẩm Thư... Có phải là Cẩm Thư trong Vân trung thùy kí cẩm thư lai?" (Trong mây ai gửi thư gấm đến)

"Đúng vậy."

"Rất hợp với y." Ngọc Ánh Xuyên cười tươi hơn, tựa như chiếc bóng tàn trong giấc mộng xưa kia. Hắn xoay rồi tháo nhẫn trên tay xuống: "Cái này từ tro cốt của y đúc thành. Mai tướng đưa y về Giang Nam đi."

Mai Cựu Anh lắc đầu: "Cẩm Thư nguyện ý ở bên cạnh ngươi, ngươi đối với y đã có sát tâm từ lâu, Già Lăng quân ba lần bảy lượt tiếp ứng cho y thoát thân nhưng y lại không muốn."

"Vậy sao... Cảm ơn Mai tướng đã thông báo." Ngọc Ánh Xuyên cười đáp, cúi đầu đeo lại nhẫn lên tay, hồi lâu không ngẩng đầu.

"Ta cũng thành toàn cho y một mảnh si tình." Mai Cựu Anh lẳng lặng thở dài.

Bốn tháng sau, trong đại ngục kinh thành, Ngọc Ánh Xuyên kết thúc sinh mệnh bằng một chén rượu khiên cơ*.

[*Khiên cơ: Loại độc này không rõ có từ lúc nào, nhưng có tài liệu ghi lại thời Nam Đường - Bắc Tống từng sử dụng. Đây là loại thuốc đã được thí nghiệm nhiều lần, ai uống vào sẽ bị co giật, co quắp tứ chi, đầu gập vào chân không thể cưỡng lại cho đến khi chết hẳn.]

Lúc đó Tây U đã vong quốc từ lâu.

***

Câu chuyện về chiến tuyến phía Tây là sử thi anh hùng chính thống.

Thế trận hình ô vuông quả thật không phá được sao?

Phía chính diện của đội hình ô vuông là để đánh vào. Đạo lí cánh bên yếu ớt ai cũng hiểu. Nhưng đối diện với lớp khiên sắt dày đặc như cỏ mọc trong rừng rậm, cao như tường thành, tiễn bay ùn ùn đến, kị binh như chùy sắt, phải nhanh nhạy đến cỡ nào mới có thể một hơi đánh phá bọn chúng?

Bạch Long Hầu làm được. Trên sa mạc gập ghềnh ở biên giới phía Tây, hắn dẫn kị binh tinh nhuệ xông vào vạn người, nhanh như gió, lém như lửa, phá tan đội hình kị binh hùng dũng.

Từ đấy, không chỉ các ca khúc phá trận lưu truyền ở Cảnh quốc lấy tên hắn, mà đến cả trong các câu ca dao của bờ Tây Xích thủy cũng khảm nạm tên hắn như chiến thần. Bởi vì trúc trắc khó đọc mà càng có thêm cảm giác dị quốc thần bí.

Họ nói, nguyên nhân bại trận của hắn duy nhất chỉ vì binh mã quá ít. Thật ra hắn chết trong một trò chơi số học đơn giản. Ngươi có một trăm người, ta có mười người.

Họ nói, trên đồng bằng mà rồng chiến bỏ mạng, có vương tử phương Đông đời sau đơn thân độc mã, ngựa trắng roi vàng, bóng kiếm của hắn phản chiếu tà dương như máu, bạch y của hắn không nhiễm bụi trần.

Đây là giấc mộng hão huyền đã định sẵn chỉ tồn tại trong các câu ca dao, vì nó quá đỗi huy hoàng, quá đỗi thuần khiết.

Thật ra ngày Bạch Long hầu tự vẫn là vào giữa hạ, trên đồng hoang mây trắng lững lờ. Trong một năm thảo nguyên lại vào mùa xanh tươi phong phú nhất, gió thổi mây bay, biển cỏ cuồn cuộn. Huỳnh Hỏa kị binh tử trận vì thiếu soái mà họ tôn sùng như thần thánh, chỉ còn lại một người cuối cùng. Bẻ gãy răng sói, rút sạch móng sói, sói chết vẫn là sói.

Trong biển máu non thây, thứ ngã xuống cuối cùng chính là bạch mã của hắn.

Tam Xích Tuyết ngạo nghễ trên người máu đọng thành mảng, bờm phất phơ như mây, rối bết dính lại. Nó trúng tên trông buồn cười như một con nhím, lúc ngã xuống vang ầm một tiếng, bụi bay cuồn cuộn. Đôi mắt to của nó rơi lệ, tựa như đêm tuyết của mười năm trước, lúc còn là một chú ngựa con bị đàn sói rình xung quanh, ôm một hi vọng vô tận, nhìn hắn trân trân một cách đáng thương.

Trong mắt Ngọc Trần Phi cũng có ánh nước lấp lánh, nhưng thứ rơi xuống lại là máu tươi. Bởi vì hắn sử dụng Hoa Dục Nhiên quá độ mà mắt đỏ ngầu.

Nhưng thần sắc của hắn vẫn ngạo nghễ xinh đẹp như lúc trước.

"Bạch Long hầu, đầu hàng đi." Mộ Lan thái tử ngồi trên lưng voi lớn, trong đôi mắt màu xanh lam của y có một khát khao chiến thắng.

"Ngươi sao? Đừng mơ." Ngọc Trần Phi cười lớn.

Hắn vung kiếm tự vẫn tiêu sái kiên quyết như vung đao chặt nước. Bạch y của hắn tung bay, tựa như gió khắp nơi cuốn đến bên chân.

Giang sơn vì thế khom lưng.

Tin tức truyền đến chiến tuyến phía Nam, Thẩm Kính Tùng nghe tin vẻ mặt bình tĩnh, mãi đến khi chỉ huy thu dọn chiến trận xong, y mới ngã từ trên lưng ngựa xuống, hôn mê bất tỉnh, sinh cơ đoạn tuyệt, thuốc thang vô hiệu.

Quân y bó tay chịu trói, nói với Mai Cựu Anh: "Là do... không có gì đau đớn bằng tuyệt vọng."

Mai Cựu Anh nghe thế phẩy tay, cho người ngoài lui ra, nắm lấy tay y, liên tục thì thầm bên tai y: "Tùng ca, huynh muốn một xác hai mạng sao?"

.

.

.

.

.

.

Raph: Cả quyển rải đường, chương cuối tác giả lại rải đinh :__:. Thương anh công ghê. Chưa có anh công nào mà tôi cưng như bộ này luôn đó. :__: Ảnh còn chưa biết mình đã có con nữa chứ :__:. Đọc chương này quả thực cứ thấy lòng trầm nặng... Suy cho cùng cũng là do chiến tranh khốc liệt, khó phân định thiện ác đúng sai.

P/s: Giải trí chút, có ai thấy đọc tới câu này nó rất là quen như cô Hallie với tôi không? :3

"Núi chưa mòn, trời đất hợp, mới cùng người li biệt." =))