Phượng Vu Cửu Thiên

Phượng Vu Cửu Thiên Phong Lộng Phượng Vu Cửu Thiên - Quyển 3 Chương 2

CHƯƠNG 2

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa, Pin

Sự tình đến mức này, cậu không phải không biết mục đích của Diệu Quang, nhưng giờ tận tai nghe mình thành một thứ công lao của nàng, trong lòng vừa tức lại vừa sợ, hai nắm tay nắm lại thật chặt, không ngừng run rẩy. Cả đời cậu, chưa bao giờ căm ghét một người phụ nữ nào đến thế. Không phải, là một cô gái.

Thương đội bắt đầu đi về phía đông, không ai hay biết Tây Lôi Minh Vương đã rơi vào tay địch thủ.

Diệu Quang vừa cười vừa nói: “Vương huynh gặp Minh Vương, nhất định sẽ rất vui mừng.”

Phượng Minh chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo phát run: “Nhược Ngôn?”

Nhớ đến ánh mắt khủng bố đáng sợ của Nhược Ngôn, rơi vào tay hắn sẽ lãnh kết cục sống không bằng chết khiến Phượng Minh không rét mà run. Cậu trừng mắt nhìn Diệu Quang, tay trái lén lần ra phía sau lưng. Dung Điềm ngày đó trong đống lễ vật mừng đại thọ vương hậu chỉ chọn một thanh đoản đao bén sắc, cậu vẫn luôn giấu trong đai lưng, cuối cùng cũng có ngày đem ra sử dụng.

“Nhược Ngôn nếu thấy ta, e rằng chẳng những không vui mừng, còn tức giận công chúa.” Nắm chặt thanh đoản đao trong tay, lòng Phượng Minh thoáng tĩnh lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chăm vào Diệu Quang, ra vẻ nhàn nhã thong dong: “Công chúa có từng nghe qua ba mươi sáu kế?”

“Ba mươi sáu kế?” Diệu Quang biết Phượng Minh tuy không âm mưu ám hại kẻ khác, nhưng trong bụng lại ẩn tàng vô số diệu kế. Nàng xưa nay thời gian rỗi thường dùng để nghiên cứu các tâm kế trứ danh, đối với những kỳ mưu diệu kế vô cùng say mê hứng thú, mới nghe đến “ba mươi sáu kế”, lòng hiếu kỳ đã tức thì nổi lên.

“Phải, ba mươi sáu kế là những diệu kế thiên hạ tuyển hợp, trong đó có một kế, gọi là – mỹ nhân kế. Năm ấy dã từng có một tên gian hùng, tên gọi Đổng Trác. Dưới tay hắn có một mãnh tướng, danh tự Lữ Bố. Quan hệ ban đầu của bọn chúng…” Hơi sức của Phượng Minh tựa hồ như chìm hẳn xuống, tiếng nói càng lúc càng nhỏ.

Diệu Quang từ từ đưa tai kề gần lại, nhích đến trước mặt Phượng Minh.

Phượng Minh lẳng lặng đợi nàng đến thật gần, lòng thầm vui mừng, thình lình khẽ lắc đầu nói: “A, ta nói sai rồi. Chuyện hôm nay kể không phải là mỹ nhân kế, phải là đầu thử kỵ khí* mới đúng.” Nói đến chữ đầu thử kỵ khí, âm điệu đột nhiên cao vút, thoắt từ trên tấm thảm nệm trong xe ngựa nhảy bật lên, tiểu đao trong tay thình lình kề trước mặt Diệu Quang.

Một tiểu cô nương thì đối phó có khó khăn gì, phải nắm được thời cơ!

“Không được nhúc nhích!” Diệu Quang không kịp trở tay, đã bị Phượng Minh đưa đao kề sát cổ non mềm. Phượng Minh trầm giọng quát: “Mau gọi thủ hạ của ngươi đưa ta về thành, bằng không ta sẽ giết ngươi.”

Diệu Quang không nghĩ đến chuyện một kẻ khờ khạo như Phượng Minh lại có thể giấu đao trong người, thầm mắng bản thân quá bất cẩn, không sai người lục soát trước. Ánh mắt nàng liếc sang bên, nhìn thanh tiểu đao đang kề sát cổ mình sắc bén không gì sánh bằng, mới khẽ mỉm cười, cao giọng nói: “Dừng xe.”

Lũ tuấn mã đồng loạt hí dài, toàn bộ xa đội cũng dừng cả lại.

Phượng Minh vẻ mặt hưng phấn, cẩn thận dè dặt đề phòng Diệu Quang bất thình lình phản kháng lại.

Có tiếng người từ ngoài xe kính cẩn lên tiếng hỏi: “Chủ nhân có điều gì sai bảo?”

Diệu Quang chậm rãi nói: “Thái Tư, ngươi vào đây.”

Thái Tư chính là tên thị tòng từng gặp mặt Phượng Minh khu chợ, hắn theo hầu cạnh Nhược Ngôn nhiều năm, do hành xử khôn khéo già dặn, nên được Nhược Ngôn hết sức trọng dụng, lần này theo Diệu Quang đến Tây Lôi, cùng Diệu Quang tính kế lừa bắt cóc Phượng Minh.

Vừa vào trong, mới liếc qua đã biết ngay tình cảnh trong xe. Phượng Minh đã đảo thụ thành động, khoá chặt Diệu Quang trong tay, Thái Tư thoáng sững sờ, nhưng lập tức liền bình tĩnh lại, thần sắc không đổi, quay sang chắp tay với Diệu Quang, hỏi: “Công chúa vẫn bình an chứ?”

Ánh mắt Diệu Quang khẽ lay: “Không tốt.”

Hai kẻ ấy bình thản đến mức kỳ dị, căn bản không giống bầu không khí căng thẳng như dự đoán với một con tin bị cầm giữ. Phượng Minh khẽ gầm: “Mau đem ta trở lại, bằng không ta sẽ…”

Diệu Quang cắt ngang lời cậu, sắc mặt nghiêm lại, quay sang Thái Tư trầm giọng nói: “Thái Tư, nghe lệnh ta.”


“Có Thái Tư!” Thái Tư lớn tiếng cung kính, khom người đợi Diệu Quang phát lệnh.

“Bổn cung gặp nạn, nơi này tất thảy mọi thứ giao lại cho ngươi xử trí. Nhớ kỹ một điểm, bất kể giá nào cũng phải đem Minh Vương đến tận tay Vương huynh.” Diệu Quang lạnh lùng hạ cương lệnh, ánh mắt có lướt nhìn ra sau, cười duyên với Phượng Minh mà nói: “Minh Vương, người đã có thể ra tay rồi.”

Phượng Minh sững người, suy nghĩ của mấy kẻ cổ đại này quả nhiên lệch lạc so với người hiện đại, chuyện sinh tử tuyệt chẳng hề xem trọng. Diệu Quang lại có thể không màng đến tính mạng bản thân. Cậu nghiến răng uy hiếp: “Đừng tưởng ta không dám giết.”

“Diệu Quang thật muốn đánh cuộc một phen.”

“Ngươi…”

“Người xuống tay đi.” Diệu Quang bình thản không nhiễu loạn, ngược lại còn gí sát cổ mình đến trước lưỡi đao.

Phượng Minh chưa từng giết người bao giờ, thấy lưỡi đao khẽ cứa trên cổ Diệu Quang, rỉ ra mấy giọt máu tươi, lập tức hét to một tiếng, tay run rẩy, vội đưa thanh tiểu đao dịch sang một bên.

Đột nhiên một trận nhức nhối từ phía cổ tay truyền đến, thanh tiểu đao loảng xoảng một tiếng rơi xuống tách trà gốm trên mặt bàn.

Một cây châm nhỏ màu vàng, đã đâm thẳng vào lòng bàn tay trái của Phượng Minh.

Thái Tư như mãnh hổ vọt ra bổ nhào về phía trước, thuận tay thụi vào bụng Phượng Minh một quyền, ghì cậu xuống, dùng một sợi dây thừng trói nghiến cậu lại.

Tất cả mọi thứ diễn ra nhanh như chớp.

Phượng Minh đầu óc váng vất, đến khi tỉnh táo, đã bị trói quặp tay lại ném vào một góc xe, bụng đau âm ỉ. Thái Tư cùng Diệu Quang ngồi một bên, càng thêm hứng thú mà nhìn cậu.

Diệu Quang hý hoáy đùa nghích thanh tiểu đao Dung Điềm tặng cho Phượng Minh, hi hi cười nói: “Thứ này nhất định là tiểu diệp đao trứ danh kỳ khí của Tây Lôi, nghe nói đao này tựa như phiến lá, sắc bén không gì sánh được, giết người không bén máu. Tây Lôi Vương đối với Minh Vương thật tốt, thứ gì quý báu tuyệt hảo cũng đều tặng Minh Vương cả.”

“Hừ!”

“Tiếc thay tâm địa Minh Vương quá yếu nhược, ngay đến địch nhân cũng không đành lòng xuống tay hạ thủ.” Diệu Quang đưa vết cắt trên chiếc cổ phấn nõn nà đến trước mặt Phượng Minh: “Lần sau hãy nhớ kỹ, không nên hơi cứa qua chút chút liền đã chùng tay, phải dùng sức.”

Phượng Minh lạnh lùng nói: “Công chúa yên tâm, Phượng Minh nhất định sẽ ghi nhớ lời công chúa căn dặn.”

Thái Tư nói: “Công chúa, kẻ này phải cẩn thận đề phòng. Theo thuộc hạ cứ trói hắn lại là hơn.”

“Khỏi cần, ta chỉ cần châm thêm vài kim, hắn sẽ không thể động đậy được. Đến lúc đó dịch dung cho hắn, thay xiêm y của ta vào, mặc cho kẻ nào thấy cũng đều chỉ nghĩ chúng ta là tỷ muội. Có điều tỷ tỷ của ta từ nhỏ thân đã nhiễm trọng bệnh, không nói được, ngay đến ngồi cũng không được, thật quá đáng thương.”

Thuật châm cứu và dịch dung của Diệu Quang nhất nhì thiên hạ, chẳng qua hiếm khi sử dụng, nên ít người hay biết.

Thương đội lại tiếp tục khởi hành lên đường.

Diệu Quang quả thực lôi kim châm ra điểm mấy huyệt đạo của Phượng Minh, còn đem mấy viên thuốc kỳ lạ ép Phượng Minh nuốt vào. Phượng Minh hai tay bị trói, đành phải chịu để nàng ta vừa đâm vừa ép uống, thân thể quả nhiên càng lúc càng tê dại, ngay đến ngồi cũng không còn khí sức, muốn mở miệng mắng chửi nàng ta vô sỉ ti tiện, nhưng cũng thình lình nhận ra bản than không thoát ra được lời nào.

“Minh Vương đừng sợ, thuốc này chẳng qua chỉ khiến người tạm thời không thể nói chuyện, trước khi rời Tây Lôi, người nên ngoan ngoãn mỗi ngày uống một viên này đi.”

Phượng Minh trừng trừng mắt nhìn Diệu Quang, một lúc lâu sau, ánh mắt ấy lập tức chuyển sang kinh hoàng khiếp sợ.

Diệu Quang lại dám nhẹ nhàng lột bỏ y phục của cậu ra.

“Thân thể đẹp quá, đừng nói Vương Huynh, hay đến như ta đây cũng phải động lòng.” Diệu Quang vừa thay cho Phượng Minh y phục của mình, vừa chọc ghẹo trêu cợt. Đoạn lệnh cho Thái Tư đem y phục của Phượng Minh ra khỏi xe đốt đi.


Phượng Minh hơi chớp chớp mắt, nhìn Diệu Quang tỉ mỉ tô son điểm phấn trên mặt mình, không bao lâu thì xong. Diệu Quang đỡ cậu dựa vào đệm, lấy một tấm gương đồng đặt trước mặt: “Nhìn này, ai có thể xinh đẹp hơn tỷ tỷ của ta đây. Nếu Tây Lôi Vương mà thấy, nhất định sẽ muốn đoạt về làm vương hậu. Nhưng cũng chẳng cần lo lắng, Tây Lôi vương hiện giờ nhất định đang ở trong đô thành tìm kiếm Minh Vương của hắn, vì hắn sẽ không tin Minh Vương lại chịu một mình rời thành gặp chúng ta đâu.” Dứt lời lại tấm tắc ngợi khen vẻ ngoài giả trang nữ nhi của Phượng Minh.

Phượng Minh nhìn thấy trong kính một mỹ nhân, quả thực khuynh quốc khuynh thành, trong lòng âm thầm kêu khổ, cứ tiếp tục thế này, nhất định sẽ bị đưa khỏi Tây Lôi.

Ông trời ơi, ta không muốn lọt vào tay Nhược Ngôn.

Không khỏi hận thấu xương cái đầu heo của mình, nếu sớm biết thế này cứ theo danh ngôn của Tào Tháo mà hành sự đã tốt rồi. Lần sau ta nhất định thà phụ thiên hạ, chứ không để người trong thiên hạ phụ ta.

Tiếc thay, đã quá muộn.

Diệu Quang cũng tự mình hoá trang thành một nữ thương nhân, cùng Phượng Minh “thân như tỷ muội” ngồi trong cỗ xe. Thương đội lăn bánh một ngày trời, trên đường gặp không ít trạm kiểm tra lục soát. Thi thoảng lại có binh sĩ vén màn xe đến xem, thấy Phượng Minh mắt tức thì sáng rực lên, nhưng Phượng Minh đã qua bàn tay khéo léo thi triển, với bức hoạ Minh Vương không chút tương đồng, nên không một ai có thể nhận ra.

Nếu lúc này Dung Điềm tự mình xuất hiện, hoặc giả như có bọn Liệt Nhi, Thu Lam ở đây, ấy lại đã khác.

Không chút nguy hiểm nào mà qua đến hai ngày trời, đến ngày thứ ba đã tiến đến sát vùng biên cảnh Tây Lôi.

Thái Tư xốc màn che tiến vào bẩm báo: “Công chúa quả nhiên liệu sự như thần, trạm kiểm soát của Tây Lôi càng lúc càng lỏng lẻo, Tây Lôi vương quả nhiên vẫn nghĩ Minh Vương bị giấu trong nội thành, không ngừng điều động người rà soát tuần tra khắp nơi, để ngừa có kẻ đem Minh Vương rời đi.”

“Chúng ta gặp may thôi. Nếu ngày ấy Minh Vương chậm lại chừng nửa canh, đô thành coi như bủa kín thiên la địa võng, vô phương xuất nhập.” Ánh mắt Diệu Quang khẽ liếc xéo sang chỗ Minh Vương đang không cách nào nói năng, mới tiến gần bên tai Phượng Minh rót vào những thanh âm đáng ghét: “Tỷ tỷ à, Dung Điềm của tỷ chắc sốt ruột lắm. Nhưng Vương huynh của muội cũng đang sốt ruột lắm.” Nhận thấy Phượng Minh khẽ chấn động, Diệu Quang bắt đầu cười khúc khích, an ủi nói: “Đừng sợ mà, vương huynh của muội sẽ không làm khó tỷ đâu, nếu huynh ấy khó dễ tỷ, Diệu Quang nhất định sẽ bênh vực tỷ tỷ. Muội muốn vương huynh đối đãi tỷ còn hơn Dung Điềm đối đãi tỷ, nếu thế tỷ sẽ không bao giờ phải trốn đi.”

Nàng ta nói chuyện vẻ mặt ngây thơ thuần chất, nhưng hành xử lại luôn mưu tính thâm sâu, Phượng Minh cũng chẳng thèm tin tưởng nàng ta nữa, chỉ lạnh nhạt nhìn qua.

Lúc cơm chiều, như hai ngày nay đều phải bón Phượng Minh ăn sơ qua. Phượng Minh vừa nuốt trôi xuống bụng, thình lình sắc mặt đột nhiên thay đổi, nôn thốc nôn tháo mọi thứ.

“Sao vậy?”

Diệu Quang vội vã cúi xuống nhìn, Phượng Minh toàn thân run lẩy bẩy, khuôn mặt vặn vẹo, tựa hồ như đang nén chịu một sự đau đớn cùng tận.

Thái Tư cũng cuống quýt tiến vào, ngạc nhiên nói: “Là độc Phù Nham phát tác. Nhưng… nhưng vẫn còn đến bốn ngày nữa mới tới chu kỳ kia mà? Có phải là làm bộ hay không?”

Diệu Quang tỉ mẩn kiểm tra những dấu hiệu của Phượng Minh, lắc đầu nói: “Không phải giả vờ, hắn hai ngày nay vừa nôn nóng vừa tức giận, hơn nữa lại bị ta dùng không ít kim châm, độc mới sớm phát tác.”

Phượng Minh chỉ thấy toàn thân trên dưới đau đớn tựa hồ như co rút lại, nhưng ngay đến cả sức để kêu gào cũng không còn, trước mắt cảnh vật cứ dần sạm đen lại từng cơn từng cơn, trong lòng không khỏi điên loạn gọi: Dung Điềm cứu ta!

“Thái Tư, mau đem hoãn dược lại đây.”

Thái Tư vội vã đem viên thuốc mang tới, Diệu Quang bóp nát hoà vào nước, nâng Phượng Minh dậy nói: “Uống thuốc này vào, có thể trì hoãn độc tính, đợi đến khi gặp Vương huynh sẽ giúp ngươi hoá giải toàn bộ.”

Chậm rãi đem thuốc đổ vào miệng Phượng Minh, chờ trong giây lát, nhưng tình hình cũng không chút khả quan chuyển biến.

Phượng Minh vẫn run rẩy co giật như trước, sắc mặt từ từ xanh tái lại, Diệu Quang thấy có chuyện không ổn, liền vội vã dùng kim châm vào mấy huyệt đạo, để Phượng Minh có thể cử động.

Đau…

Cơn đau thấu óc vẫn không chút suy giảm, thảng như bị vô vàn những quả đấm thụi liên tiếp vào đầu, vào bụng, vào ngực. Phượng Minh lúc này ngay đến khí lực cũng như bị rút cạn, tứ chi băng lạnh, không ngừng run rẩy, hai mắt khẩn thiết trừng trừng nhìn Diệu Quang, đột nhiên phun ra một bụm máu tươi, văng hẳn lên thân Diệu Quang.

Diệu Quang cùng Thái Tư giật nảy mình.

“Sao lại thế này được? Rõ ràng đã uống hoãn dược.”

Thái Tư do dự trong tích tắc, nhắc nhở: “Công chúa, Minh Vương thế này, tựa như độc phát giai đoạn cuối cùng.”

Diệu Quang lắc đầu: “Không thể nào, vương huynh nói lúc huynh ấy hạ độc trong tẩm cung Phồn Giai, tới thời điểm phát độc cuối cùng mười hai tháng còn xa lắm mà.” Nàng cúi đầu nhìn Phượng Minh. “Này, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?” Sắc mặt Phượng Minh từ trắng bệch chuyển sang xanh tím tái, không còn khí lực để trả lời. Máu đào không chỉ từ miệng ứa ra, mà ngay đến từ lỗ mũi cũng ri rỉ vết máu.

Trong đầu Diệu Quang quay cuồng, rồi bỗng như nhớ ra một chuyện, mới lay lay Phượng Minh hỏi: “Ngươi có ăn thứ trái cây nào đó không? Minh Vương, ngươi ở Tây Lôi đã ăn loại hoa quả gì vậy?”

Thái Tư cũng thất kinh, vội hỏi: “Công chúa nghi ngờ hắn ăn Nguyệt Nguyệt quả?”

“Nguyệt Nguyệt quả sẽ kích thích độc tính của Phù Nham, xem ra hắn đã ăn lầm thật rồi.” Sắc mặt Diệu Quang trắng bệch ra: “Một trái Nguyệt Nguyệt quả sẽ kích thích một mùa trăng độc tính, xem ra hắn không chỉ ăn có một quả.”

“Nguyệt nguyệt quả là trân phẩm Tây Lôi, người thường ăn vào có thể khiến thân thể khỏe mạnh, khắc chế đại bộ phận độc tố khắp thiên hạ. Minh Vương từ chỗ nào lại có thể ăn nhiều Nguyệt Nguyệt quả như vậy?”

Thảo luận bàn bạc, tình trạng Phượng Minh càng lúc càng nghiêm trọng, ngay đến hai lỗ tai cũng bắt đầu rươm rướm máu.

Diệu Quang nhìn Phượng Minh than thở: “Ôi, Dung Điềm kia của ngươi đối với ngươi thật quá tốt, có thứ gì tốt lành cũng đều nhường ngươi ăn bậy, chuyện này cũng có thể hại ngươi.”

Phượng Minh thoi thóp thở, thần trí vẫn còn chút thanh tỉnh, nghe thấy những chuyện Diệu Quang cùng Thái Tư đàm thoại, trong lòng cười khổ. Nguyệt Nguyệt quả được tiến cống trân quý như thế, Dung Điềm lại mặc cho mọi người trong thái tử điện thả sức ăn, nghĩ muốn để Phượng Minh ăn nhiều một chút lấy sức đề kháng chống cự độc Phù Nham, lại sợ hắn cảm thấy kỳ quái.

Tiếc thay, Dung Điềm lại không biết loại quả này có thể khắc chế tác dụng của những loại độc tố phổ thông, nhưng đối với Phù Nham lại là chất xúc tác nguy hiểm nhất.

Cái này thật không biết chết trong tay ai.

Diệu Quang dò xét hơi thở của Phượng Minh, phát giác hô hấp dần dần suy kiệt, đồng tử cũng bắt đầu nở dần ra.

Nàng đường sá xa xôi tới đây, trước mặt vương huynh thề lên trời xuống biển sẽ đem Phượng Minh mang về, làm sao có thể trơ mắt nhìn cậu chết trong tay. Hơn nữa, Phượng Minh lại còn là kỳ tài thiên hạ khó tìm, tâm từ hiệp nghĩa, Diệu Quang chưa từng thấy qua một nam tử nào như thế, đắn đo lên xuống một hồi, rồi quay sang phân phó: “Thái Tư, mở hộp gấm bên cạnh ta ra, đem viên thuốc sáp màu tím bóp nát hoà với nước bưng lại đây.”

Thái Tư ngẩn người, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn nghe theo lời Diệu Quang sai bảo, mở chiếc hộp gấm, đem thuốc bưng tới.

“Uống đi. Không uống ngươi sẽ mất mạng.” Khớp hàm Phượng Minh đã như cắn chặt lại, Diệu Quang cùng Thái Tư phải đồng tâm hiệp lực mới bóp được khớp hàm của cậu mở ra, chầm chậm rót chén thuôc vào.

Nước thuốc đen kịt, phần lớn đã ép được nuốt xuống cổ họng, một vài giọt lăn từ khoé miệng trượt ra.

Diệu Quang căng thẳng nhìn Phượng Minh, cho đến khi thân thể trong lòng mình ngừng co rút, mới dám thở nhẹ ra. Cùng sống chung với Phượng Minh nhiều ngày không thể có ác cảm, nàng lấy một chiếc khăn tay, dấp nước nhẹ lau đi những vệt máu đã bắt đầu khô đọng bên tai và mũi cậu, hít một hơi thật sâu, rồi sau ấy lại nở nụ cười: “Tỷ tỷ làm muội sợ hãi quá. Tỷ xem, điểm trang khéo léo như vậy lại bị thành thế này, làm người ta lại phải khổ sở một phen rồi.”

Nàng gọi thị nữ vào cầm theo một bộ xiêm y mới, tự mình thay bộ y phục vấy đầy máu của Phượng Minh đi, rồi sau ấy lại giúp Phượng Minh thay đồ. Sau khi tân trang lại Phượng Minh một lần nữa, mới chợt la to lên: “Ôi trời, ta làm sao lại quên mất?”

Mới lấy ra kim châm, lại châm vài mũi, đến khi Phượng Minh không động đậy gì nữa mới thôi.

Phượng Minh ban đầu hy vọng nàng ta sẽ quên tiệt đi chuyện này, để mình có thể từ từ khôi phục thể lực thừa dịp đào tẩu, nhưng lúc này mọi hy vọng đều héo hắt, trong ánh mắt lộ ra sự chán nản tư lự.

Những biểu hiện của Phượng Minh, Diệu Quang đều thấy, xem cậu như một con búp bê to đùng mà ôm ấp, cười nói: “Ngươi trốn không thoát đâu. Kỳ thực vương huynh ta là một người vô cùng tốt, đợi ngươi chung sống với huynh ấy rồi, tự nhiên sẽ quên Dung Điềm đi ngay. Khi ấy, ngươi sẽ cảm kích biết ơn ta.”

Phượng Minh nếu giờ mà còn khí lực, đã sớm trở mình ném cho mấy ánh nhìn khinh bỉ. Muốn cậu quên Dung Điềm mà yêu Nhược Ngôn, là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Diệu Quang tuy giỏi mưu mẹo, nhưng dẫu gì tuổi cũng còn quá nhỏ, nói đến chyện tình ái, ngay đến đứa bé gái mười tuổi thời hiện đại cũng chẳng bằng.

Diệu Quang tựa hồ như ít thân cận cùng người khác, đã nhiều ngày ở cùng Phượng Minh, giọng điệu càng lúc càng thân mật, thấy Phượng Minh sắc mặt từ tím tái chuyển sang nhợt nhạt, mới nhẹ nhàng ve vuốt bàn tay vô lực của Phượng Minh, thì thảo lầm nhẩm: “Minh Vương, ta đã cứu mạng ngươi lần này. Đại ân này, đừng quên.” Thần thái khi ấy, phảng phất giống như một cô gái nhỏ đang chơi đùa ước hẹn cùng người bạn thanh mai trúc mã thời thơ ấu.

Phượng Minh ngay đến sức để gượng cười cũng không nổi, đành nằm bẹp trong lòng Diệu Quang, lòng không chút cam tâm tình nguyện làm đối tượng chơi đùa của nàng ta.