Phượng Vu Cửu Thiên

Phượng Vu Cửu Thiên Phong Lộng Phượng Vu Cửu Thiên - Quyển 2 Chương 10

CHƯƠNG 10

Tác giả: Phong Lộng

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa, Pin

“Ta ra đề mục là…” Nói được nửa chừng, tam công chúa dừng lại, mỉm cười, ánh mắt thông tuệ sáng lên như làn nước xao động dưới tia nắng chói chang, trong tích tắc hiển hiện nét phong tình rung động lòng người. Không hổ danh mỹ nữ nổi tiếng thiên hạ, nụ cười của nàng, ngay đến Phượng Minh cũng hơi thất thần, thầm nghĩ: tiểu vương thẩm mỹ lệ đến vậy, phu quân vì chết dưới tay Dung vương mà thành goá phụ, nếu giờ ta phá xuân tình thứ hai của nàng bây giờ, thật sự quá đáng thương. Nghĩ vậy, bất giác quay lại nhìn sang Ly vương Nhược Ngôn.

Không quay lại thì thôi, lập tức nhận ngay một tia nhìn sắc bén, trong đời Phượng Minh, cậu chưa từng thấy qua ánh mắt sắc bén đến thế, khiến người ta nghĩ đến đôi mắt phát điện.

Ánh mắt Dung vương cũng như có điện, nhưng cũng chỉ khiến người ta tê tê dại dại, tựa như trong phút bất cẩn chạm vào một chiếc công tắc bị hở. Nhưng ánh mắt của Li vương Nhược Ngôn lại tựa như một tia sét đột nhiên giáng xuống giữa trời không, chỉ loé lên tích tắc nhưng dục vọng chiếm hữu lãnh liệt cũng đã khắc sâu trong lòng Phượng Minh, khiến cậu lại một phen toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Từ trước đến nay chưa từng có một nam nhân nào có thể chỉ dùng ánh mắt thôi cũng đã khiến cậu run rẩy sợ hãi đến nông nỗi này.

Thấy Phượng Minh quay đầu, tinh quang trong mắt Nhược Ngôn lập tức vụt tắt, hướng về phía cậu khẽ gật đầu. Lông tóc trên người Phượng Minh dựng đứng cả lên, len lén thu mắt lại.

“Thái tử?” Đang cố trấn an đầu óc, , lại bị một tia chớp vụt qua làm giật bắn cả mình, bên cạnh đột nhiên có một người nhẹ kéo ống tay áo của Phượng Minh, cậu chợt quay đầu lại, ra là Phân Nhạn.

“Thái tử?”

“Ừ?”


Phân Nhạn cười mà nói: “An Hà thái tử, tam công chúa đã ra đề mục rồi.”

“A? Vậy sao?” Phượng Minh vội vã nâng tay áo lau trán, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tầm mắt Nhược Ngôn mà chuyển sang phía Tam công chúa. Nàng thấy sắc mặt Phượng Minh tái nhợt đi, cau mày nói: “Thái tử vì sao lại kinh hoàng vậy?” Trầm ngâm giây lát, lại nói tiếp: “Đề ta ra đương thời chưa một ai có thể giải được, thái tử nếu không thể, cũng là điều bình thường.”

“Không sao, chẳng qua… có hơi lạnh.” Phượng Minh trả lời qua loa một câu, tập trung nhìn lại, tam công chúa đang đứng trong sa trì dùng thanh trúc vẽ ra một hình tròn. Xem ra nàng đối với hình này đã từng nghiên cứu rất nhiều, chỉ thuận tay vẽ ra, nhưng so với dùng compa không khác nhau là mấy.

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên hình tròn ấy, không cần nghĩ nhiều, cái này nhất định chính là đề mục.

Phượng Minh nhíu mày: “Hình tròn?” Trong lòng cân nhắc: chẳng lẽ muốn ta tính chu vi đường tròn? Hay diện tích đường tròn? Trong lòng đầy hối hận vì đã thất thần mà không nghe rõ đề mục, đành phải bất chấp, chắp tay nói: “Vương thẩm thứ lỗi, đề mục vừa rồi An Hà nghe không được rõ ràng, liệu người có thể lặp lại một lần nữa hay không?”

Tam công chúa kinh ngạc nhìn Phượng Minh, hỏi lại: “Thái tử nếu như đối với diễn toán có nhiều nghiên cứu, vậy sao với một thiên hạ nan đề thế này lại không hay biết gì?” Không hay rồi, xem ra cái hình tròn này đích thị là đề mục diễn toán nổi tiếng nhất đương thời. Nổi tiếng đến mức chỉ vẽ một cái hình thôi mà người người đều biết nó là cái gì. May mắn thay Phân Nhạn có lòng tốt, ở phía sau nhẹ nhàng nhỏ giọng giải thích: “Thái tử, tam công chúa thỉnh thái tử thử tính toán một chút xem có thể nhét bao nhiêu hạt cát vào trong bình cầu này?”

Suy cho cùng toán số thịnh vượng thời hiện đại, Phượng Minh đem cái đề mục suy diễn vòng vo trong óc vài lần, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ ra, té ra là yêu cầu tính thể tích hình tròn. Ha ha, đấy chẳng phải quá dễ dàng sao? Toàn thân Phượng Minh vốn đang căng lên giờ từ từ thả lỏng ra, kiềm không được nét cười, thuận miệng đáp: ” Vấn đề ấy thì đơn giản thôi, thể tích hình cầu có thể sử dụng công thức tính toán, chỉ cần biết bán kính là được, công thức là 4/3 д r3.”

Thấy cậu đáp một cách dễ dàng ung dung, mọi người trong phòng không khỏi kinh ngạc sửng sốt. Tam công chúa chấn kinh hỏi lại: “Lời thái tử nói, bổn cung có chút không tường tận, д là cái gì, r là cái gì? Cái gì là 4/3? Cái gì là lập phương?”

“Cái đó đơn giản thôi, mời công chúa nhìn xem.” Phượng Minh cầm lấy cây gậy trúc, đứng một bên sa trì đem công thức viết xuống, lại từ giữa hình tròn vẽ ra bán kính, nhẫn nại giải thích: “Từ tâm đường tròn ra đến biên ngoài, ta gọi là R, д là một số lượng, tương đương với 3,14159. Lập phương là tích của ba lần số đó, 4/3 là bốn lần của một phần ba khối…” Cũng may mắn là ngày trước trong lớp số học bị lão thầy phạt chép công thức không dưới hai mươi lần, thành ra có thể đem những điểm tam công chúa không hiểu trong công thức, giải đáp tường tận tỉ mỉ, điềm nhiên vác lên điệu bộ của một diễn toán đại lão sư.

Đám người Phân Nhạn lần đầu được mở mang tri thức, người nào cũng châu đầu vào những hình vẽ cậu phác ra trong sa trì. Đông Phương Thiên lại càng trợn tròn mắt, nghe được những lời ấy mà những sợi râu bạc cứ rung rung lên. Khoa học gia bất luận ở thời đại nào quả nhiên cũng chú trọng thực tiễn như nhau, lúc Phượng Minh đang giải thích, lão đã lập tức sai ngay thị đồng bên người đem khí cụ đo lường tới, bắt đầu thực nghiệm tại chỗ xem công thức của Phượng Minh có chính xác hay không. Phương pháp đo lường của bọn họ thật sự rất đơn giản, đổ đầy cát vào viên cầu, sau ấy cát rơi ra, từng hạt từng hạt sẽ rơi vào một chiếc hộp gỗ nho nhỏ, rồi từ ấy tính được số hạt cát ở bên trong viên cầu ấy.

Liên tiếp thực nghiệm trên nhiều quả cầu lớn nhỏ, kết quả so với Phượng Minh dùng công thức để tính toán lại không chênh lệch bao nhiêu. Đến lúc ấy, thần sắc tam công chúa và Đông Phương Thiên chỉ có thể dùng hai chữ kinh hoàng mà hình dung, Cả hai người bọn họ đều là những đại sư mê đắm diễn toán bao năm nay, mắt thấy nan đề của thiên hạ được giải đáp, liền như đột nhiên thấy cánh cửa thông tuệ thiên đường chốn nhân gian, xúc động đến tột đỉnh.

Đông Phương Thiên cơ hồ như đến phát âm cũng không rõ ràng được nữa, nghẹn ngào nói: “Tam công chúa, đây… đây quả nhiên không sai.” Tam công chúa sững sờ nhìn công thức Phượng Minh viết, nét mặt thốt nhiên ửng hồng, tựa như mắt đang thấy tình nhân mình yêu thương vô hạn xuất hiện, thình lình ngẩng đầu lên nhìn Phân Nhạn nói: “Mau, đi lấy bút nghiên lại đây, hãy đem những thứ này ghi chép cẩn thận lại.” Phân Nhạn vội vàng vâng lời.


Nàng lúc bấy giờ mới quay đầu nhìn Phượng Minh, kích động nói: “Thái tử tính toán như thần, bổn cung đã tiếp đón quá lãnh đạm sơ sài. Thiên hạ nan đề ấy, Phồn Chi ta thật may mắn làm sao, lại có thể tận mắt thấy câu hỏi ngàn đời được giải khai, không biết làm gì để báo đền, thỉnh thái tử hãy nhận của ta một lạy.” Tức khắc quỳ sụp xuống bái lạy.

“Vương thẩm xin hãy đứng lên, An Hà không dám nhận!” Phượng Minh ngàn vạn lần không ngờ nàng sẽ kích động đến vậy, mặt vội biến sắc, nâng tam công chúa đứng dậy. Sau khi đỡ nàng đứng lên, Đông Phương Thiên cũng lại gần góp phần tưng bừng, nước mắt vui mừng ào ạt tuôn rơi nói: “Đông Phương Thiên mới rồi đối với thái tử vô lễ, thực hổ thẹn, thỉnh thái tử hãy bỏ quá cho.” Rồi mái đầu bạc cũng phủ phục trên nền đất.

Phượng Minh mắc cỡ đến mức đỏ bừng mặt lên, đỡ hết người này đến người kia, miệng liên tục nói: “Đại sư xin hãy đứng lên, xin mọi người hãy đứng cả lên đi.” Nhược Ngôn bàng quan lạnh nhạt đứng nhìn một bên, không lên tiếng. Sau một hồi náo loạn, cả đám người lại ngồi lại trên chiếu, quanh sa trì. Tam công chúa hưng phấn chưa qua, lại hỏi tiếp: “Công thức này quả nhiên là phương pháp diễn toán tuyệt vời nhất thiên hạ, thần diệu không gì sánh được. Nhưng chẳng hay làm sao lại có thể dựa vào thứ công cụ diễn toán gọi là bàn tính kia để làm ra được, thái tử có thể giảng giải chút ít được không?” “Phải đó, thứ công cụ cao minh như vậy, nếu có thể được hé mở một chút kỳ diệu, lão phu có chết cũng không oán hận.”

Phượng Minh lúc này mới nhớ tới câu nói khoác trên trời dưới biển của mình về cái bàn tính kia vẫn còn đang nằm trong phòng, tức thời sửng sốt. Cậu tuy có học thuộc lòng mớ công thức ấy, nhưng công thức tính thể tích khối cầu lại không hiểu từ đâu mà ra, mười phần đã quên đến chín phần, huống chi bàn tính với công thức tính thể tích không hề liên can đến nhau một chút nào, vấn đề này không biết giải đáp làm sao nữa? Đông Phương Thiên đương kích động chờ câu trả lời, lại thấy thân sắc Phượng Minh do dự, trầm tư chốc lát, sau ấy bừng tỉnh ngộ: “A, đây là thuật diễn toán của Tây Lôi, thái tử không tiện tiết lộ.”

Sự thất vọng của tam công chúa, lập tức được biểu lộ đầy đủ qua giọng nói.Nhưng lúc này đây, làm phật lòng nàng cũng không phải là điều hay. Sự tình hiện giờ đang tiến triển rất thuận lợi, nhất định phải lợi dụng thêm, hoàn thành nhiệm vụ đưa tam công chúa trở về Tây Lôi. Gã Nhược Ngôn kia đáng sợ như vậy, tam công chúa không lấy hắn thì tốt hơn. Nghĩ vậy, trong óc Phượng Minh chợt loé lên một ý tưởng, cậu cúi đầu, đột nhiên khóe môi xuất ra nụ cười mê người, liền đứng lên, chầm chậm đảo mắt qua những người đang ở trong phòng, đụng phải ánh mắt Nhược Ngôn, trong lòng không khỏi hoảng sợ đến mức tim trong ***g ngực đập loạn lên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ như không thèm để ý chút nào.

Cuối cùng ánh nhìn của cậu cũng dừng lại trên người Tam công chúa, duyên dáng chắp tay, cung kính đáp: “Không phải do An Hà vì trọng thuật diễn toán của Tây Lôi mà không chịu tỉ mỉ nói cho vương thẩm hay, mà vì công thức ấy là do Dung Vuơng suy tính mà ra, An Hà thực tình cũng không rõ ràng lắm. Bất quá, đợi đến lúc vương thẩm tới Tây Lôi, Dung vương sẽ tự nhiên muốn cùng vương thẩm lĩnh giáo bàn thảo diễn toán, a, cũng hoan nghênh Đông Phương Thiên đại sư đến Tây Lôi một chuyến. Đến lúc ấy đại sư có thể đối đáp đại sư, thuật diễn toán tự nhiên có thể ngày tiến ngàn dặm, tạo phúc cho thiên hạ.” Cậu cố gắng hướng về phía lão đầu đương vô cùng hỉ hoan ấy ban một chút ân tình.

Còn về chuyện công thức tính thể tích hình tròn có phải do Dung Vương tính toán ra không vân vân, ngày sau cứ để Dung Vương thu dọn chiến trường này vậy.

Tam công chúa vừa nghe, mắt như sáng lên. Lúc này, so với Dung Vương – kẻ có thể giải xuất được thiên hạ nan đề, lời mời của Nhược Ngôn quả thực đã mất đi ma lực quyến rũ, do dự nhìn Nhược Ngôn, nàng hơi cúi đầu: “Tạ ơn thái tử, Tây Lôi Dung Vương, Phồn Chi đã nghe danh từ âu, nhất định phải gặp một lần, cho thoả tâm nguyện.” Lời thốt ra, tâm ý muốn tới Tây Lôi hiển nhiên đã biểu lộ không chút sai lệch.

Nhược Ngôn hiểu rõ, về phương diện diễn toán hắn đã vô phương đối kháng, nên chỉ nhìn Tam công chúa khẽ mỉm cười vô cùng phong thái, không nói gì. Âm thầm từ phía sau nhìn vào mắt Phượng Minh, không khác gì một mũi tên xé gió lao đi. Phượng Minh cũng len lén quan sát động tĩnh Nhược Ngôn, bị ánh mắt hắn lướt qua, cậu không khác gì ếch nhái bị độc xà chòng chọc tia mồi, toàn thân lạnh buốt, thiếu chút nữa không động đậy được.

Nghe lời tam công chúa nói xong, thầm nghĩ nhiệm vụ ban đầu đặt ra cũng đã hoàn thành được hơn phân nửa, tốt nhất nên nhanh nhanh chóng chóng tránh xa tên Ly vương ấy ra thì hơn, đoạn quay sang tam công chúa chắp tay vái nói: “Đã quấy quả vương thẩm lâu quá, An Hà có lẽ nên cáo từ là hơn.”

Vừa nghe cậu định về, tam công chúa cùng Đông Phương Thiên đều lộ sắc vẻ không muốn trên mặt.

Tam công chúa nói: “Thái tử sao đã đi nhanh như vậy, lưu lại lâu lâu thêm một chút được không?”

“Phải a, lão phu còn rất nhiều diễn toán nan đề, đang muốn xin thái tử chỉ dạy.”

Phượng Minh bị ánh mắt chăm chú của Nhược Ngôn cứ thi thoảng lướt qua đâm vào tựa như ngồi trên bàn chông, làm sao chịu ở lại, khoát tay nói: “Quả thực có chuyện quan trọng, hãy thứ cho An Hà lần sau sẽ lại tới thăm hỏi người.” Tam công chúa bất đắc dĩ, đích thân đứng dậy tiễn Phượng Minh ra cửa. Đồng tướng quân đang ngồi uống trà đợi ở phòng bên, cùng mọi người tại phủ ngoại của tam công chúa tụ lại, thấy thái độ ân cần niềm nở của nàng đối với Phượng Minh, ngầm lấy làm kỳ lạ.

Lúc lên xe, không chỉ Liệt Nhi, đến cả Hạ Quản cũng đồng loạt chui vào cùng Phượng Minh, đơn độc mỗi Đồng tướng quân đang cưỡi ngựa bên ngoài, thân hình quá to lớn đồ sộ, không thể tiến vào được. Hạ Quản vừa lên, ngay lập tức mở miệng nói: “Chúc mừng thái tử, thái tử chắc hẳn đã đại hiển thần uy, khuyên bảo được tam công chúa trở về Tây lôi.” Phượng Minh cười hỏi: “Hạ Quản tiên sinh làm sao biết?”

Liệt Nhi nhanh nhảu, chen vào trả lời: “Chỉ dựa vào thái độ của tam công chúa với thái tử, còn ai không đoán ra?” “Hơn nữa, Ly vương Nhược Ngôn đi ra sắc mặt cũng không được tốt, chỉ e cầu thân đã bất thành. Thái tử quả nhiên vừa có gan vừa có học thức, Hạ Quản vốn còn lo thái tử tuổi trẻ non dại, chỉ e thái tử một mình đơn độc vô phương ứng phó Nhược Ngôn, xem ra là đã lo xa quá rồi.”

Hạ Quản cười ha hả, gật gật đầu tán thưởng ca tụng Phượng Minh. Phượng Minh nghĩ tới Nhược Ngôn, trong đầu không khỏi hiện lên ánh nhìn đáng sợ kia, toàn thân rùng mình, lắc đầu cười khổ: “Đừng nhắc Nhược Ngôn nữa, hắn thật đáng sợ, chỉ đến gần một lần thôi, ta đã sợ đến mức run rẩy không ngừng được.”

“Suy cho cùng hắn còn thua kém thái tử anh minh, vô phương chiếm được lòng tam công chúa. Phải rồi, không hay thái tử đã dùng kế sách thần diệu nào để đối phó với Nhược Ngôn vậy?” Vừa dứt lời, tinh thần Phượng Minh chợt hoạt bát hẳn lên, hoa chân múa tay trên xe ngựa, đem tất cả mọi sự tình vừa xảy ra trong phòng kể tường tận tỉ mỉ từng việc một cho mọi người. Tài ăn nói của cậu từ trước tới nay không hao hụt đi mấy, giờ phút này tinh thần cũng không chút bó buộc, ung dung tự tại, đem sự việc miêu tả lên lên xuống xuống, Hạ Quản với Liệt Nhi lắng nghe đến ngây ngất, thi thoảng vô tay tán thưởng.

Sau cùng, Hạ Quản mới thở dài: “Hạ Quản biết Dung Vương thông hiểu đông tây kim cổ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng lại không hay người đến cả diễn toán cũng đạt đến cảnh giới cao như vậy.” Phượng Minh nhớ tới chuyện mình đã thổi phồng Dung vương lên, cười hì hì mấy tiếng, rồi im bặt không nói thêm gì nữa. Đoàn xe cuối cùng cũng quay trở lại hành quán, vừa bước vào phòng, bọn Thu Lam đã đứng đợi ngay đó, vừa thấy Phượng Minh lập tức chạy ùa ra đón, nét mặt tươi cười. Ba nàng thị nữ kéo Phượng Minh đi thay y phục, Thu Lam nói: “Chúc mừng thái tử, mấy ngày nữa chúng ta đã có thể đem tam công chúa trở lại Tây Lôi, Dung Vương mà biết nhất định sẽ rất vui mừng.”

“Sao ngươi biết?” Thu Tinh mộc mạc, gật đầu cười nói: “Đó là đương nhiên, thái tử của chúng ta phong lưu phóng khoáng, thiên hạ vô song, tam công chúa nhất định sẽ theo chúng ta mà quay về.”

“Van ngươi Thu Tinh, câu này hôm qua đã nói rồi, ngươi tìm điểm nào mới hơn để nói đi.”

“Hừ, thái tử điện hạ của chúng ta ngày nào cũng phong lưu phóng khoáng, chúng ta ngày nào cũng nói vậy được hết. Thu Lam, ngươi bất quá là thấy sắc mặt Hạ Quản tiên sinh với Đồng ướng Quân tốt, nên mới đoán được tin tốt lành thôi, chẳng phải sao?”

Phượng Minh tự cảm thấy buồn cười, nhấc tay nói: “Được rồi được rồi, hôm nay quả thực rất thuận lợi, chúng ta sẽ có thể quay về Tây Lôi nhanh thôi, mọi người cũng nên phấn chấn lên.” Cậu vừa tuyên bố, ba nàng nha đầu lại càng ríu ra ríu rít liên hồi, còn hưng phấn hỏi han về dung mạo tam công chúa thực hư có hoàn mỹ như lời đồn hay không. Hoan thanh tiếu ngữ, truyền vang cả hành quán.