Phế Vật Hay Quái Vật

Phế Vật Hay Quái Vật Mabu Phế Vật Hay Quái Vật - Quyển 2 Chương 50: Kim tiền thoát xác

Lam Dạ cảm thụ lần này tu luyện ma pháp có phần nhẹ nhàng hơn trước, cũng nhờ công lớn của Vân Lãng.

Sau vài ngày Lam Dạ cũng thành công đột phá cửu cấp. Có điều nàng cùng Vân Lãng đều giữ kín chuyện này, "thân tàng bất lộ" vẫn tốt hơn.

Hai người thoát khỏi không gian giới, căn phòng tu luyện trong Viễn Quang tháp xuất hiện. Lúc này Vân Lãng mới quyết định nói với Lam Dạ một chuyện cô suy nghĩ rất lâu:

- Dạ nhi, ngươi có thể hay không tu luyện chiến sĩ?

Lam Dạ ngơ ngác một hồi mới thở dài đáp:

- Ta không phải chưa từng thử tu luyện. Có điều mấy năm qua tu luyện chiến sĩ nhất cấp còn chưa tới. Việc này...

Vân Lãng coi như biết câu trả lời tuy nhiên cô vẫn muốn thuyết phục nàng:

- Dạ nhi, quả thực song tu không dễ dàng, đối với ngươi còn đặc biệt khó khăn. Nhưng ta không muốn ngươi dễ dàng bị một cái chiến sĩ khi dễ.

Lam Dạ biết cô đang ám chỉ điều gì. Cái lần nàng gần như bị Khương Tử làm nhục không phải hắn ma pháp hơn nàng mà do hắn là chiến sĩ nhị cấp, mấy năm này hắn song tu. Hắn chỉ là ma pháp thất cấp, nếu đấu ma pháp chỉ cần một chiêu nàng cũng có thể hạ hắn. Nhưng lúc đó hoàn cảnh không như vậy, huống hồ khi ấy Lam Dạ chịu không ít hoảng loạn, thần trí không còn minh mẫn để giải quyết vấn đề.

Từ lần đó nàng đã suy nghĩ bản thân có nên hay không thực hiện lại song tu.

Vân Lãng nhìn biểu cảm của nàng, đoán nàng chần chừ nên nói thêm:

- Dạ nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ bên cạnh cùng ngươi tu luyện. Ta dạy ngươi.

Lam Dạ hạ giọng:

- Lãng, có thể cho ta suy nghĩ hay không?

Vân Lãng vẫn giữ ý cười trên môi nhẹ gật đầu:



- Được. Về phòng nghỉ ngơi, ta đi làm chút đồ tẩm bổ cho ngươi.

.

.

.

.

- Lãng, ngươi có chắc cách này hiệu quả?

- Chắc chắn. Cách này có cực khổ nhưng thu lại không ít hiệu quả. Dạ nhi, ngươi kiên trì chút chỉ còn thời gian 1 nén nhang nữa.

Lam Dạ tiếp tục nghe lời Vân Lãng dù trong lòng khó hiểu. Không phải tu luyện chiến sĩ cần thể lực, sức mạnh, độ dẻo dai, chiến khí? Tại sao cô không để nàng rèn thể lực? Đến cả huy động chiến khí cũng không được dùng. Nàng cảm thấy quyết định tu luyện chiến sĩ đúng hay sai.

Nàng mải miết suy nghĩ không mảy may thời gian đã hết. Nàng vẫn bay nhảy trong không gian giới do Vân Lãng tạo ra. Bao quanh nàng là bức tường chi chít lỗ hổng, Vân Lãng yêu cầu nàng lấp những lỗ hổng bằng các viên đá lớn nhỏ khác nhau. Nếu chỉ có vậy thì không làm khó được nàng, có lúc những bức tường đó tự động di chuyển, 2 khắc đã qua nàng vẫn chưa lấp đầy lỗ hổng.

Lam Dạ cắn răng hoàn thành yêu cầu nếu không.... nàng nhớ đến hình phạt Vân Lãng ban "Ngươi không làm được thì tối nay ta không nấu cơm, không ngủ cùng ngươi nữa".

Lam Dạ thừa nhận bản thân đã bị Vân Lãng chiều hư. Nàng không hiểu lý do gì từ ngày ăn mấy món Vân Lãng nấu nàng đối với những món qua tay kẻ khác làm đã không còn hứng thú. Chưa kể nếu cô không ngủ cùng nàng, sẽ không có người hát ru, nàng ngủ không yên.

Lam Dạ không ngờ có ngày nàng bị uy hiếp như vậy. Nàng cũng nhận ra Vân Lãng không dễ bị nàng bắt nạt như ngày đầu. Vị công chúa "hoạt sắc đinh hương" chỉ biết hậm hực thực hiện, gác lại hình ảnh cao quý của bản thân.

Mắt thấy thời gian gần hết nhưng vẫn chưa xong, Lam Dạ đánh liều cầm một lúc mấy chục viên đá ném tứ tung. Nàng muốn ôm kẻ đáng ghét đó ngủ. Càng nghĩ càng bất mãn càng ném.

Vân Lãng nhìn cảnh này giật giật khóe môi. Hình như cô lại khiến nàng sinh khí rồi.


Lam Dạ vừa ném viên đá cuối cùng thì trận đau nhói từ trán truyền đến. Nàng ngồi thụp xuống ôm đầu.

Tim Vân Lãng như thắt lại nhảy khỏi lồng ngực khi viên đá va phải tường bật lại trúng trán Lam Dạ.

Cô vội phá không gian giới chạy đến xem tình trạng nàng. Trán nàng sưng to một cục như quả chôm chôm, có chỗ tím bầm bị đọng máu.

Vân Lãng cảm thấy hối hận, tự nhủ sẽ không bắt nàng tập luyện theo hình thức này nữa. Cô dùng quang nguyên tố rót vào chỗ đau, mau chóng vết thương biến mất.

Lam Dạ được cô chữa thương xong liền nhìn xung quanh bĩu môi:

- Ngươi hủy không gian giới lấy gì làm bằng chứng ta hoàn thành yêu cầu! Ngươi...

Lam Dạ có phần uất ức, công sức của nàng từ nãy đến giờ mãi mới lấp được mấy lỗ hổng vậy mà giờ không còn. Nàng lo phải làm lại, lo cô không chấp nhận kết quả tính nàng thất bại. Nếu vậy...

Vân Lãng xem xét khắp người nàng vừa xem vừa nói:

- Ngươi ngốc tử! Lần sau đừng hành động như vậy. Nếu bị đập trúng vào mắt thì sao?

Vân Lãng đang nói bỗng cảm giác không đúng. Nhìn cảnh trước mặt cô biết bản thân khổ rồi.

Vành mắt nàng ngấn nước, nếu ai nhìn thấy cảnh này có lưỡi tự vẫn cũng không dám tin đây là công chúa điện hạ ngang bướng một thời.

Lam Dạ chợt khóc lớn làm cô kinh hoảng không nhỏ. Vân Lãng vội vàng xin lỗi hống nàng ngừng khóc.

- Đừng khóc. Đừng khóc. Ta sai, ta xin lỗi, sẽ không mắng ngươi. Đừng khóc. Đừng khóc mà.

- Ng...ươi tên h...ỗn đản, ng...ươi ức hiếp ta...


Vân Lãng ngoài việc ngậm ngùi nhận lỗi chẳng biết làm gì khác. Cô đặt nàng ngồi lên đùi xoay mặt vào trong, tay xoa lưng hống nàng. "Tại sao tính cách nàng thay đổi ? Dạ nhi sao dễ khóc như vậy? Số ta khổ quá mà"

Lam Dạ khóc nháo một hồi nghẹn ngào nói:

- T..ta rõ ràng làm xong rồi... ng..ươi phải nấu c...ơm cho ta.

Vân Lãng nhanh chóng gật đầu chấp thuận, cô giở thói chọc nàng:

- Dạ nhi, ta không nấu cho ngươi vậy ta nấu cho ai a? Lẽ nào ngươi muốn ta nấu thiện cho kẻ khác?

Lam Dạ trừng mắt:

- Ngươi dám nấu cho người khác ngoài bổn công chúa ta cắn chết ngươi!

Vân Lãng ngửi thấy mùi dấm liền cười lớn hôn lên khắp mặt nàng.

Vân Lãng thấy hài lòng, mặt nàng cúi gằm xuống, hai vàng tai đỏ ửng như xuất huyết. Vân Lãng biết da mặt nàng mỏng cư nhiên cố tình trêu nàng.

- Dạ nhi, ta đói rồi!

Lam Dạ nhẹ gật đầu. Nhưng không có động tĩnh theo. Bây giờ Lam Dạ mới nhận ra tư thế của hai người rất không đứng đắn. Nàng ngồi trên đùi, hai chân vòng quanh eo cô, tay cô dán chặt thắt lưng nàng.

Lam Dạ vô tình ngước lên chạm phải ánh mắt nóng rực của cô. Cảm giác không lành dâng lên. Hai người đang trong không gian giới của Vân Lãng, có chuyện gì xảy ra nàng đương nhiên không thể cầu cứu ai.

Lam Dạ cựa người định đứng lên thì eo nàng bị siết chặt không thể cử động. Nàng run rẩy:

- La...Lãng... ng...ngươi định làm gì?