- Tác giả: Mabu
- Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Dã Sử, Bách Hợp, Khác
- Trạng thái: Hoàn thành
- Độ dài:
- Đọc đầy đủ truyện Phế Vật Hay Quái Vật tại: https://metruyenchu.net/phe-vat-hay-quai-vat
Vân Lãng rút kinh nghiệm, cô gõ cửa cẩn thận đứng đợi ở ngoài đến khi có người mở cửa mới vào. Lệ Sa hai mắt thâm quầng không khác gì gấu trúc ra tay dụi dụi mắt mơ màng:
- Ngươi đến đây làm gì vậy? Giờ còn sớm. Đi đâu chứ?
Vân Lãng nói:
- Ta muốn ngươi cho ta vài lời khuyên. Ta muốn thổ lộ.
Lệ Sa tỉnh ngủ, gật gật đầu lôi cô vào phòng. Vân Lãng đầu đầy hắc tuyến khi thấy Lệ Sa đi đứng không được bình thường. Vừa ngồi xuống cô đã hỏi:
- Lệ Sa, hôm nay tướng đi của huynh lạ vậy?
Lệ Sa mắt liếc vào bên trong nhìn người đang nằm sau tấm rèm vẫn đang ngủ thì ghé sát tai cô nói:
- Đêm qua ta lén đi thanh lâu chơi, bị phát hiện, bị phạt quỳ cả đêm qua.
Vân Lãng phì cười:
- Ngươi đi ăn vụng còn bị phát hiện.
Lệ Sa bĩu môi:
- Ai nói ngươi ta đi ăn vụng. Ta chỉ đến đó xem ca múa thôi. Ai ngờ nàng ấy biết được, một bình dấm chua a.
Vân Lãng châm biếm:
- Xem ca múa với tính trêu hoa ghẹo nguyệt của huynh. Nói ai tin.
Lệ Sa cười cười gãi mũi:
- Thì cũng một chút.
- Một chút sao?
Lệ Sa cả người cứng ngắc thẳng đứng. Cô chạy lại chỗ vừa phát ra tiếng nói. Cả người khúm núm giọng kéo dài nhão nhoẹt:
- A!! Không có. Ta nói đùa thôi. Thái Anh....
Vân Lãng thấy Lệ Sa chạy vào trong lấy lòng lão bà thì chán nản lắc đầu đi về. Cô ở đó để bị quăng cẩu lương vào mặt sao.
Vân Lãng hít hơi sâu gõ cửa phòng Lam Dạ:
- Công chúa, ta có điều muốn nói.
Lập tức cửa mở ra, Vân Lãng nhìn bóng lưng nàng không khỏi khẩn trương. Cô quay người đóng cửa, hít hơi thật sâu, nói:
- Công chúa, ta nghĩ có điều cần nói.
Lam Dạ ngồi nhìn cô nhàn nhạt trả lời:
- Nói đi.
- Ta có thân phận khác, không phải Ái Dạ. Mà là Vân gia Vân Lãng.
Lam Dạ bàn tay run rẩy làm rơi chén trà xuống đất tạo âm thanh chói tai. Nàng hai mắt đỏ ửng nhìn cô hỏi:
- Ngươi lặp lại cho bổn công chúa.
Vân Lãng thấy cúi đầu nói:
- Ta là Vân Lãng. Ái Dạ là thân phận giả.
Nói rồi cô từ từ gỡ mặt nạ xuống, ngước nhìn nàng.
*Chát*
Vân Lãng cười chua xót, tay quệt qua vết máu khóe miệng. Quay lại nhìn nàng. Cả gương mặt ướt đẫm, Lam Dạ chỉ tay thẳng ra cửa:
- Ngươi đi mau cho khuất mắt ta.
Vân Lãng hai mắt ngập nước nhìn nàng gật đầu. Có điều cô cần làm một việc nữa. Vân Lãng quỳ một chân xuống, tay không nhặt từng mảnh vỡ của chén trà. Cô không muốn nàng bị thương. Lam Dạ không thấy cô đi thì kích động hét lên:
- Ngươi cút cho ta.
Vân Lãng cảm thấy khóe mắt mình có gì đó lạnh lẽo rơi xuống, cô cầm mảnh vỡ trong tay rời đi.
Tiểu Thúy ở phòng bên cạnh nghe tiếng động lớn thì hốt hoảng chạy sang. Vừa đến cửa thì nàng kích động, hoảng sợ khi thấy bàn tay Vân Lãng đang nắm chặt mảnh vỡ, máu nhỏ không ngừng xuống nền đất. Tiểu Thúy không biết người trước mặt là ai nhưng giác quan cho nàng biết đó là Ái Dạ. Nàng định hỏi thì Vân Lãng nói:
- Tiểu Thúy tỷ, chăm sóc công chúa thật tốt cho ta.
Tiểu Thúy nghe vậy liền chạy vào trong thì thấy công chúa đang ngồi dưới đất khóc nức nở, giọng lạc hẳn đi:
- Tại sao? Tại sao ngươi lại là Vân Lãng... Tại sao?
Tiểu Thúy ôm nàng vào lòng vỗ về:
- Công chúa, đừng khóc.
Vân Lãng nhìn cảnh này không khỏi chua xót, nước mắt thẫm đẫm cả gương mặt. Cô nhìn xuống bàn tay thẫm máu đỏ tươi của mình cười tự giễu. Cô đem vất mấy mảnh vỡ đi nhưng lại không đem vết máu rửa sạch. Cả bộ dạng thất thần trở về phòng. Tay cô cứ nhỏ máu không ngừng giống như trái tim cô hiện tại vậy. Vân Lãng nhếch môi cười:
- Vân Lãng thì sao? Ta đã làm gì sai khiến nàng ghét bỏ ta như vậy?
Cô dần nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt vẫn lăn đều trên má.
Trí Tú vừa mở cửa phòng Vân Lãng thì một phen hoảng hốt. Mặt cô tái nhợt, cả vũng máu dưới đất, Trân Ni cũng vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt làm nàng kinh hãi. Trân Ni hớt hải ra ngoài kêu đại phu. Nhưng nàng bị đụng trúng ai đó, nhìn lên thì biết đó là Vân Vũ. Trân Ni nước mắt dàn dụa:
- Lãng.... Lãng đệ xảy ra chuyện.
Vân Vũ lập tức chạy lên phòng cô vừa lúc Trí Tú đang xem tình trạng Vân Lãng. Vân Vũ nghiến răng:
- Chết tiệt. Sao lại thành bộ dạng như vậy.
Cô cảm nhận hơi thở yếu ớt từ Vân Lãng, hai mắt cô đỏ ngầu, hàm răng cắn chặt, tay nắm thành quyền. Không cần nói cô cũng biết nguyên nhân Vân Lãng bị biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết này. Cô đoạt Vân Lãng khỏi tay Trí Tú nói:
- Ngươi ra ngoài, để đó ta lo.
Trí Tú lật đật đứng dậy, lo lắng nhìn Vân Lãng hỏi cô:
- Vân trưởng lão, Lãng đệ....
Vân Vũ lạnh lùng đáp:
- Không chết được.
Trí Tú còn muốn ở lại nhưng bị khí tức của Vân Vũ cùng Trân Ni kéo ra ngoài.
Vân Vũ nhìn Vân Lãng thở dài ưu phiền:
- Ta thật không biết bản thân không can ngăn ngươi là đúng hay sai đây. Đứa ngốc.
Ngữ khí pha lẫn đau lòng, hối hận cùng tức giận. Dù tức thế nào đi nữa thì đây vẫn là đứa nhỏ cô yêu thương nhất. Cũng may kịp thời phát hiện nếu không Vân Lãng đã đi gặp phụ mẫu ở bên kia thế giới rồi.
Còn Lam Dạ thì khóc đến ngủ gục trên vai Tiểu Thúy từ khi nào cũng không hay. Tiểu Thúy thở dài lắc đầu đỡ nàng nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi rời đi.
Lúc Tiểu Thúy đi xuống lầu thì thấy nhóm người Lệ Sa, sắc mặt ai cũng âm trầm, căng thẳng. Nàng có dự cảm không lành. Tiểu Thúy đến gần chào một câu rồi nói:
- Tại sao sắc mặt mọi người lại kém như vậy?
Tiếng thút thít, sụt sùi dần lớn hơn thành tiếng khóc. 4 người thì hai người ôm mặt khóc, hai người còn lại thì mắt ngấn nước, sống mũi cay xè. Lòng Tiểu Thúy nóng như lửa đốt, bất giác nàng nhìn lên cửa phòng Vân Lãng đang đóng im lìm, run rẩy nói:
- Kh....không.... lẽ...Ái huynh... có chuyện?
Nàng vừa xoay người đi, cổ tay đã bị ai đó nắm chặt giữ lại. Giọng nói khàn khàn vang lên:
- Không quấy nhiễu đệ ấy trị thương.
Tiểu Thúy hai mắt ngập nước:
- Tại sao lại như vậy?
Lệ Sa bỗng dưng đứng dậy vỗ mạnh xuống bàn nói:
- Đừng có khóc nữa! Lãng đệ còn chưa chết. Mấy người khóc như vậy khác nào trù đệ ấy.
Tiếng khóc bé lại, chỉ còn nghe tiếng sụt sùi. Từ trên lầu, bóng dáng nữ nhân bơ phờ bước xuống trước mặt họ. Lam Dạ lạnh nhạt nói:
- Có phải mấy người đã sớm biết Ái Dạ và Vân Lãng là một người?
Lệ Sa nghe nàng hỏi thì không khỏi tức giận. Cô đứng dậy lớn giọng:
- Đúng vậy, thế thì sao?
Lam Dạ không nói gì ánh mắt chuyển xuống nhìn Tiểu Thúy:
- Tiểu Thúy, tỷ cũng biết?
Tiểu Thúy cố kìm nén nước mắt, ngắt quãng nói:
- Công chúa....hức....đ... đúng vậy. Ta... ta.. mới biết. Công chúa.... Ái huynh... có chuyện...hức.
Lam Dạ nghe thấy cô có chuyện thì ánh mắt có chút dao động. Nhưng rồi nàng cười lạnh:
- Vậy sao tỷ không cho ta biết sự thật?
Lệ Sa tức giận:
- Công chúa! Ngươi máu lạnh thật. Vân Lãng còn chưa rõ sống chết. Ngươi không hỏi tình trạng đệ ấy lại đi chất vấn chúng ta không nói thân phận thực của đệ ấy. Uổng công đệ ấy ngày đêm bảo vệ, chăm sóc.
Lam Dạ không cảm xúc nói:
- Ngươi biết rõ gì về ân oán của ta. Chuyện của ta không cần ngoại nhân xen vào.
Lệ Sa định nói tiếp thì Trí Tú ngăn cô lại. Trí Tú nhìn thẳng vào nàng lạnh nhạt nói:
- Công chúa, ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ. Ân oán mà công chúa nói nhất định có hiểu lầm. Đừng để mọi chuyện đi quá xa không thể vãn hồi.
Trí Tú kéo tay Trân Ni, Lệ Sa kéo Thái Anh rời đi. Lam Dạ lẩm bẩm:
- Hiểu lầm sao? Chính tay nàng ta viết, chính giấy nàng ta để lại. Có gì mà hiểu lầm.
Vốn dĩ chỉ là mảnh giấy trêu đùa năm xưa mà Vân Lãng để lại. Nếu thân phận nam tử thì còn dễ hiểu nhưng tại sao dù biết thân phận nữ tử của Vân Lãng nhưng không hiểu tại sao Lam Dạ vẫn luôn giữ ác cảm trong lòng mình với Vân Lãng, thậm chí ác cảm ấy còn tích tụ dần thành ghét bỏ, hận thù. Điều này ngay chính bản thân nàng cũng không rõ nguyên do. Một bên thì luôn nhắc nàng cả hai đều là nữ tử, chuyện năm xưa chỉ là trò đùa, không nên chấp niệm nhưng một bên lại luôn nói với nàng đó là chuyện không thể tha thứ là vũ nhục nàng phải trả thù. Lam Dạ hiện chính là đứng giữa hai dòng nước, chọn bên nào thì nàng cũng sẽ bị cuốn trôi. Và rồi nàng quyết định chọn không tha thứ.
Lam Dạ rời khỏi thế giới riêng của bản thân như người mất hồn trở về phòng. Lam Dạ chính là một nữ nhân khó hiểu, ngang bướng thậm chí có phương diện bảo thủ duy ý chí.
Chỉ có điều nàng không biết đó là Vân Lãng sẽ không để nàng bị dòng nước mang đi, không để nàng bị thương tổn nếu như cô bên nàng.
Lựa chọn của Lam Dạ lúc này chính là sự sai lầm, khiến nàng phải hối hận cả đời. Muốn vãn hồi, chuộc lỗi cũng không thể vì chính nàng đã để tuột mất cơ hội.