- Tác giả: Ta Là Sâu Hại Vạn Năm
- Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn
- Trạng thái: Hoàn thành
- Độ dài:
- Đọc đầy đủ truyện Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm tại: https://metruyenchu.net/nhat-ky-du-lich-di-gioi-nguy-hiem
Hách Thuần ra khỏi phòng Helen, những người bên ngoài đã bắt đầu ăn cơm. Giles thấy bóng lưng Hách Thuần, cảm thấy cô cực kỳ quan tâm đến chuyện của Helen, anh ta lại nhìn sang bóng lưng Giles đột nhiên cảm thấy hai người này mắc mớ gì không cho người khác thấy mặt nhỉ? Ăn một bữa cơm cũng đưa lưng về phía đồng bọn, chẳng lẽ xấu quá không dám khoe? Cái này không đúng, anh ta thấy mắt của Orpheus và Hách Thuần trông rất được mà! Kết luận cuối cùng của Giles là hai người này quá đẹp nên mới như vậy.
Pu Nasen và Darklin thấy Giles cứ hết nhìn Hách Thuần lại nhìn Orpheus thì cảm thấy cực kỳ khó chịu, đường đường một đấng nam nhi mà ánh mắt lại ái muội như thế à! Hai nàng liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ chắc là Giles và Orpheus đều thích Hách Thuần, nhưng Giles lại thấy Orpheus nhìn thế quái nào cũng xứng đôi với Hách Thuần hơn thanh niên này đang cảm thấy tổn thương.
Giles và Orpheus cứ như thế bị hai nữ nhân này ghép thành người thích Hách Thuần, Giles còn bị gán mác người đơn phương Hách Thuần có tỷ lệ thành công thấp nhất! Hai người này mà biết thì chắc tức ói máu luôn.
Cùng nhau cơm nước xong, Pu Nasen và Darklin chủ động đi rửa chén. Hách Thuần lại vào phòng Helen. Helen đã ăn được kha khá, chỉ là rau dưa ăn chẳng bao nhiêu, trong chén còn lại khá nhiều, thịt thì hết sạch. di/en d/an/El yuq Nod
Hách Thuần nói: “Nếu em cảm thấy khỏe thì ngày ai chúng ta xuất phát, còn nếu cảm thấy trong người vẫn chưa khỏe thì chúng ta lại ở đây thêm vài ngày.”
“Mọi người đi bằng truyền tống trận à?”
“Không phải, nếu em muốn đi đến đâu chúng ta có thể dùng truyền tống trận tập thể nhưng chỉ có thể truyền tống đến gần thành thị, em cũng biết bờ biển kia không có người, cách thành thị rất xa!”
“Tại sao mọi người lại không dùng truyền tống trận? Như vậy sẽ nhanh hơn mà.”
“Vì chị là hội viên mới, hội trưởng muốn chị học hỏi nhiều hơn nên mới cho những người khác theo chị rèn luyện. Đúng rồi, không phải em cũng nhận nhiệm vụ mỹ nhân ngư à? Em thuộc công hội nào?”
“Chỉ là một công hội nhỏ thôi. Chị cứ dùng ma thú đi, em theo mọi người cũng được. Em cung cấp cho chị thông tin về mỹ nhân ngư nhưng chị không được cho người thứ ba biết nhé! Nếu không em sẽ không nể mặt chị đâu!”
Hách Thuần nghe thế thì cảm thấy giật mình, nàng muốn kể mình nghe chuyện về mỹ nhân ngư!
Xét thấy tình hình sức khỏe của Helen không thích hợp lặn lội đường xa, Hách Thuần quyết định thảo luận lại với mọi người để đổi tuyến đường khác, dù có hơi xa nhưng dễ đi hơn.
Hách Thuần lại nói với Helen: “Thôi được, em nghỉ ngơi cho khỏe, chị ra ngoài trước.”
“Chị đợi đã.” Hách Thuần ngồi xuống, lắng nghe nàng: “Em muốn ra điều kiện. Em có thể kể chị nghe chuyện về mỹ nhân ngư nhưng chị phải mang em đến biên giới Điệt Anh. Hơn nữa, mỗi ngày em muốn uống thật nhiều nước, mỗi tối muốn ngâm bồn hai tiếng, lúc đi ngủ bên cạnh em phải đặt một ấm nước to. Em không muốn những người bên ngoài biết chuyện này, em cũng không muốn bọn họ vào đây. Còn nữa, em ghét phơi nắng nên em muốn có dù che nắng. Chân em không khỏe, không đi bộ được.”
Hách Thuần cảm thấy yêu cầu của nàng thật kỳ quái, nhưng lạ mấy cũng không lạ bằng Megiya được! Cô nàng Megiya kia không thể rời khỏi những bộ quần áo sặc sỡ nổi! Đến đi ngủ cũng phải mặc quần áo thật rực rỡ thì mới ngủ được. Nghĩ đến đây, Hách Thuần cảm thấy lạnh cả người, Megiya này ăn mặc chả khác gì một bụi hoa!
Hách Thuần lập tức đồng ý yêu cầu của Helen: “Chị biết con gái ai cũng không thích phơi nắng, sợ đen da nhưng chúng ta ngồi ma thú, không có đi bộ, đến lúc đó chị gắn cho em một cái lều là được!”
“Vậy thì tốt, em đảm bảo sẽ cung cấp thông tin chân thật về mỹ nhân ngư cho chị. Nhưng em cũng hi vọng chị đừng tùy ý giết mỹ nhân ngư, các nàng sẽ xơi tái chị đó!”
Hách Thuần nghe thấy mà toàn thân nổi da gà, mỹ nhân ngư ăn thịt người! Nghe nói mỹ nhân ngư tập kích con người, kéo họ xuống biển rồi ăn luôn.
Hách Thuần dù sợ vẫn dặn dò Helen: “Em nghỉ ngơi đi, chị ra ngoài đây.”