- Tác giả: Thất Nguyệt Điềm
- Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Nữ Cường
- Trạng thái: Đang ra
- Độ dài: 355
- Đọc đầy đủ truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư tại: https://metruyenchu.net/nghich-thien-ngu-thu-su
Edit:Zi Hạ Hàn thành cách Phù Thủy trấn cũng không quá xa, ở giữa chính là núi Linh Lung, muốn đi Hạ Hàn thành phải vòng qua núi Linh Lung, vòng qua núi Linh Lung thì lộ trình sẽ dài gấp đôi, cường giả thường chọn đường đi xuyên qua núi, núi Linh Lung cao cấp nhất cũng chỉ là mấy linh thú, linh thú cũng chỉ có vài con, chỉ cần không quấy nhiễu chúng thì còn lại chỉ là mấy huyễn thú, nhưng cường giả lại không có nhiều, cho nên người thường sẽ không mạo hiểm.
Ánh nắng tươi sáng trong rừng cây, trời đẹp, ngọn gió nhỏ nhẹ nhàng mơn trớn lá cây, cành lá khẽ dao động, ánh nắng xuyên qua đám cây cối dày đặc trong rừng, lộ ra một cỗ ấm áp, một chỗ như thế, tuyệt đối là nơi nghỉ trưa tốt nhất, nhưng ở đây hiện lại có một màn phá vỡ toàn bộ sự yên tĩnh ấy.
Quân Mộ Khuynh song quyền nắm chặt, khí tức thô trọng lên xuống có quy luật, nhìn liệt diễm kim hổ toàn thân bị thương đang nằm đối diện, trong mắt nàng lộ rõ mấy phần tiếu ý.
Mà liệt diễm kim hổ thì vẻ mặt cầu xin, chán chường ngồi dưới đất, ôm chặt lấy thân thể mình, phảng phất như tiểu tức phụ (vợ) bình thường bị bắt nạt, thấp giọng khóc, mấy cọng lông kim hoàng sắc bay lơ lửng trong không trung, một trận gió lạnh thổi qua, kim hổ run rẩy mấy phần, ai oán thút thít mũi. (Cưng quá)
Còn sao? Còn sao? Nó không phải chỉ dọa nàng một chút, nàng thậm chí không có nói câu nào, lập tức đem bộ lông nó yêu quý như mạng nhổ từng cọng một không còn một mống, bây giờ nó làm sao còn mặt mũi đi gặp người đây, dù gì nó cũng là mười cấp linh thú, liệt diễm kim hổ khóc không ra nước mắt nhìn người đối diện.
“Thế nào, còn muốn đánh sao?” Quân Mộ Khuynh đứng thẳng người, xoa xoa hai tay, tay không nhổ lông thật là mệt. (Tỷ quá ác, quá vô sỉ)
Liệt diễm kim hổ như tiểu tức phụ đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, hai mắt đẫm lệ long lanh mở to, đâu còn cái bộ dáng hung thần ác sát, muốn ăn thịt người như lúc nãy.
“Dựa vào! Không phải là rút ngươi mấy cọng lông mao thôi sao? Không đến mức bắt ta phụ trách đi?” Quân Mộ Khuynh lập tức lui về sau một bước, nàng cũng có làm gì đâu, chỉ là phòng vệ chính đáng thôi mà.
Còn ba ngày nữa là tới ngày báo danh, nàng không thể không đi xuyên qua núi Linh Lung để rút ngắn hành trình, nói không chừng vận khí tốt, còn có thể gặp được một hai huyễn thú, lưu lại một con làm tọa kỵ, một con có thể cầm đi đổi tiền, ai biết vừa mới đi vào núi Linh Lung được một lúc liền gặp kim hổ này, còn giương miệng to như chậu máu, một bộ dáng ăn thịt người, vì tự vệ nàng nhất định không nói hai lời xông lên, nó là ma thú, nếu nàng không ra tay thì người chịu thiệt sẽ là nàng.
Liệt diễm kim hổ khổ sở ép nước mắt chảy xuống, nếu nó biết tiểu cô nương trước mắt là một cái người biến thái, nói cái gì nó cũng sẽ không đi ra nửa bước, hiện tại một cọng lông cũng không còn, nó còn mặt mũi nào đi gặp người, không đúng, là đi gặp thú. (Cười té ghế)
Quân Mộ Khuynh vỗ vỗ trán, thái dương không ngừng nhảy lên ba cái hắc tuyến, nàng hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai liệt diễm kim hổ, bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ phụ trách.” Lập tức Quân Mộ Khuynh mất trật tự, tình cảnh này thế nào lại giống cô nương nhà người ta sau khi bị người ta OOXX, người nam nói: “Ta sẽ phụ trách.”? (=))) em cũng thấy vậy đó tỷ ạ)
Lời nàng vừa dứt, liệt diễm kim hổ lập tức nín khóc, trong mắt lóe tinh quang, dùng đầu trụi lủi cọ cọ cánh tay Quân Mộ Khuynh.
Đi, tốc độ biến sắc mặt cũng nhanh quá đi! Quân Mộ Khuynh khóe miệng co quắp, có cảm giác như bị đưa vào tròng: “Này, một người một nửa.” Một nửa viên dược lục sắc nằm ở giữa lòng bàn tay Quân Mộ Khuynh, liệt diễm kim hổ cọ cọ cánh tay nàng lấy lòng, lưỡi duỗi ra, dược hoàn trong lòng bàn tay nàng lập tức chui vào trong miệng nó.
Sau khi liệt diễm kim hổ nuốt đan dược vào, Quân Mộ Khuynh liền cảm giác một loại áp lực, nàng kinh ngạc nhìn về phía kim hổ: “Dựa vào! Ngươi tiểu lão hổ này, dám gạt ta.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh xoay người nhanh chân chạy.
Lúc này không chạy, chẳng lẽ đợi cho lôi điện bổ mới đi, tiểu lão hổ đáng chết này dám lừa nàng, rõ ràng là mười hai cấp đỉnh huyễn thú, chỉ cần có cơ hội là có thể tấn chức, cư nhiên cùng nàng diễn cảnh đáng thương, hơn nữa nàng còn tin.
Mây đen chậm rãi tụ tập, ‘răng rắc’, một tiếng vang thật lớn, hai đạo màu tia chớp màu trắng từ trên trời hạ xuống, phân ra hai hướng bay đi.
Mỗi lần tấn chức đều phải trải qua lôi kiếp, trong đó một đạo tia chớp đương nhiên là rơi xuống trên người liệt diễm kim hổ, một mùi cháy khét chậm rãi tỏa ra, đuôi kim hổ là nơi duy nhất còn bộ lông bị cháy đen, trên người nó lại không có một chút sự tình gì, một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, bộ lông kim sắc chậm rãi mọc ra, con ngươi kim hổ đạm đạm thoáng qua một tia kim sắc quang mang, nó ngửa đầu gầm nhẹ, thân thể to lớn run run, lộ ra một mạt mừng rỡ.
Một đạo tia chớp màu trắng khác, vừa vặn công bằng rơi xuống trên người Quân Mộ Khuynh đang chạy rời xa kim hổ, nàng nhịn xuống lửa giận, huyệt thái dương không ngừng nhảy lên: “Có còn thiên lý hay không vậy? Nó tấn chức liên quan gì tới ta, ngươi dựa vào cái gì mà phách ta?” Dựa vào, dựa vào, dựa vào! Không có thiên lý, nằm không cũng trúng đạn! (Ăn ở đó tỷ.:3)
Lôi điện rơi vào trên người Quân Mộ Khuynh, vết thương trên người nàng do vật lộn với kim hổ lúc nãy cũng chậm rãi khép lại.
‘Ùng ùng ~!’ mấy tiếng sấm rền vang một lần nữa mây đen mới chậm rãi thối lui.
“Muội ngươi.” Quân Mộ Khuynh tiện tay đem túi xách rơi trên mặt đất, ném lên trên người kim hổ, nháy mắt lắc mình lên trên lưng kim hổ: “Đi, trong vòng hai ngày phải tới được Hạ Hàn thành!” Lúc này tâm tình Quân Mộ Khuynh cực kém, thậm chí là siêu cấp kém, mỗi lần đều bị phách một cách vô duyên, dù là ai tấn chức, nàng cũng phải chịu một cú.
Liệt diễm kim hổ căng căng chiến chiến để Quân Mộ Khuynh cưỡi trên lưng mình, đột nhiên nó có cảm giác bị rơi vào long đầm.
“Còn không mau đi!” âm thanh lạnh băng vang lên trên đỉnh đầu, kim hổ nhanh chân chạy, tốc độ kia muốn nhanh bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Uy, ngươi làm gì mà sợ ta thế?”
Liệt diễm kim hổ: “…”
“Ngươi câm điếc à, sao hỏi mà không nói?”
Liệt diễm kim hổ: “…”
“Đúng rồi, ta quên ngươi không phải Thủy Nhận, nó là biến thái thú, ngươi là bình thường thú, không thể nói.” Quân Mộ Khuynh dùng tay chống đầu, liệt diễm kim hổ dù phi với tốc độ cực nhanh, nhưng nàng ở trên lưng nó chẳng có một chút bị xóc nảy, điều này làm nàng lần đầu tiên thấy cái ma thú này cũng có được chút ưu điểm. (Ngược đãi thú nhaaaaa)
Liệt diễm kim hổ lập tức không nói gì, biến thái thú, bình thường thú, đây là cái dạng logic gì?
“Đúng rồi, ngươi đã theo ta, sau này gọi ngươi là Hỏa Liêm.” Quân Mộ Khuynh chỉ cảm thấy ưu thương, đuổi đi hai, lại tới một cái, ôi…
“…”
“Nhớ nhanh chóng tấn chức thần thú, nếu không ta cứ phải tự lẩm bẩm một mình.” Quân Mộ Khuynh buồn chán nằm trên lưng Hỏa Liêm, thì thào nói.
Liệt diễm kim hổ lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp, tấn chức thần thú, tấn chức là dễ dàng như vậy sao? Nói không chừng tương lai mấy chục năm nữa nó vẫn còn là linh thú, đâu có người nào biến thái như vậy, nói tấn chức liền tấn chức?
Không lâu sau, Hỏa Liêm liền hối hận lời ngày hôm nay, người biến thái như vậy đúng là có tồn tại, hơn nữa còn là người nó nhận thức, còn phi thường quen thuộc. (Bà con chắc biết ai rồi chứ hả)
“Cứu mạng a! Cứu mạng!” xa xa truyền đến tiếng kêu cứ, làm Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên ngồi dậy.