Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư Thất Nguyệt Điềm Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Quyển 1 Chương 42: Ranh giới sống chết

Edit: Zi “Quân Mộ Khuynh, tốt tốt tốt, Quân gia quả nhiên toàn là nhân tài, nếu là người Quân, càng phải chết!” Hoa văn quen thuộc lại một lần nữa hiện ra, Lôi Tố hét lớn một tiếng, đất trần trên mặt đất cuồn cuộn, gió lốc ở phía sau hắn hình thành, chậm rãi đem Lôi Tố bọc ở trong.

“Lôi Tố, ai sống ai chết, đánh mới biết!” Quân Mộ Khuynh cuồng ngạo như trước, nàng đứng sừng sững trong gió, tươi cười lạnh lùng trên mặt kia lóe ra quang mang.

Thân cây cành cây xung ngã xuống phát ra âm thanh binh binh bàng bang, Quân Mộ Khuynh kiên định đứng ngạo nghễ một chỗ, gió càng trở nên bạo liệt, nàng cũng không lui lại một bước.

Quân Mộ Khuynh vẫn không biết kỹ tôn sư rốt cuộc có thể bạo phát lực lượng cường đại đến mức nào, nhìn thấy Lôi Tố bây giờ, nàng liền hiểu, nàng đem Lôi Tố bức đến nóng nảy, tinh thần lực vô tận, còn có tứ hệ nguyên tố kia, làm Lôi Tố chỉ muốn một chiêu giết chết nàng, không muốn tiêu hao sức nữa.

“Quân Mộ Khuynh!” Lôi Tố hét lớn một tiếng, tất cả lửa giận kia phảng phất phát tiết hết toàn bộ, người như vậy không thể lưu trên thế giới này, coi như là phải trả đại giới, hắn cũng muốn trừ bỏ Quân Mộ Khuynh, đem thiên tài còn chưa kịp hình thành, giết chết từ trong nôi.

Quân Mộ Khuynh cắn chặt răng, tùy ý gió to tát trên mặt, xé đau hai má cũng không thèm đếm xỉa, thân pháp quỷ dị ở trong rừng cây chuyển động không ngớt.

“A!” Quân Mộ Khuynh hét lớn một tiếng, không đợi tiếp cận gần Lôi Tố, nắm tay hung hăng chém ra, nàng đã nhìn thấy đất bạo Lôi Tố đem ngưng tụ lên, thậm chí đất bạo kia đã ly khai đấu kỹ trận của hắn, hướng gần mình bay tới, nắm chặt tay đề khí, sau đó một chọi một, đón nhận như dã thú bàn hung bão gió đất.

“Quân Mộ Khuynh, đi tìm chết đi!” Lôi Tố phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng là không chịu nổi thế lực cường đại, vẫn là cố chống, chính là muốn đem Quân Mộ Khuynh diệt trừ, ngay cả tro tàn đều không lưu lại.

Ba cấp kỹ tôn sư đối phó với một bảy cấp đại kỹ sư, dùng nhiều lực lượng cường đại đến thế, nói ra ai sẽ tin tưởng? Cường giả không thèm cùng người yếu so đấu, lại càng không ra thủ đoạn độc ác đối với kẻ yếu như vậy, Lôi Tố giờ một lòng chỉ muốn giết Quân Mộ Khuynh, hắn lúc này, trừ giết, hủy diệt, đã không còn nghĩ tới thứ gì khác.



Tràn ngập lực lượng từ nắm tay bay ra từng cái một, đánh vào trên mặt huyễn kỹ, như đá chìm đáy biển, một điểm phản ứng cũng không có, Quân Mộ Khuynh ánh mắt băng lãnh, nắm chặt tay, một chút lục sắc quang mang trên người nàng hiện lên, Quân Mộ Khuynh xuất ra phong nguyên tố, kéo thân thể của mình, lục sắc nguyên tố phát ra quang mang.

Quân Mộ Khuynh như cung tên rời dây cung, ở trong rừng bay ra, đón nhận cơn lốc xe nát thân thể.

Nhanh nhanh, đỏ đậm con ngươi nhìn Lôi Tố chằm chằm, nàng đem lực lượng ngưng tụ trên hai tay, cường đại khí vọt vào trong cơn lốc, bộ dáng nắm tay xông lên cơn lốc đất, hai lực lượng ai cũng không nhường ai, không biết qua bao lâu, chỉ nghe được hai tiếng ‘răng rắc’, cơn lốc cứng rắn bị xé mở ra hai đạo thân ảnh, tràn ngập lực lượng nắm tay thẳng hướng Lôi Tố.

Sao có thể! Lôi Tố suy yếu đỡ lấy cây đại thụ bên cạnh, đối mặt với khí ba từ bên kia chạy đến, hắn đã không còn khí lực chống đối, Lôi Tố nhìn thân ảnh hồng sắc phía xa, biểu tình dữ tơn nắm chặt tay, hét lớn một tiếng: “Quân Mộ Khuynh, dù có chết, ta cũng muốn kéo theo ngươi đệm lưng! Phẫn nộ đi, đất bạo cơn lốc!” Lôi Tố giơ cánh tay lên, vết thương bỗng nhiên rách ra, máu tươi nhanh chóng chảy ra, bay vào bên trong cơn lốc.

“Ha ha…” Lôi Tố cuồng vọng cười, tứ hệ thì thế nào? Vũ kỹ song tu thì thế nào? Đều chết ở trên tay Lôi Tố hắn. (Có ai đọc đến đoạn này đều đau tim như ta không?)

Quân Mộ Khuynh nửa quỳ trên mặt đất, hai quyền vừa rồi nàng đã dùng hết tất cả lực lượng, cơn lốc này nàng đã không còn khí lực chạy trốn, xem ra lần này, nàng thật phải chết.

Thế nhưng nàng thực sự luyến tiếc, cũng không cam lòng, nàng nắm chạy nắm tay, định dùng tất cả lực lượng phá tan cơn lốc kia.

“Nhân loại đáng chết, dám tổn thương nàng!” Thanh âm phẫn nộ từ phía sau Quân Mộ Khuynh truyền đến, một cỗ sóng đập lên cơn lốc, trong nháy mắt cơn lốc liền biến mất vô tung, xung quanh cũng khôi phục một mảnh yên lặng.


Lôi Tố nằm trên mặt đất, biểu tình cứng ngắc nhìn hồng đỉnh quạ, vết thương trên người đã thôi chảy máu, trận tranh đấu vừa rồi làm cỏ trong phạm vi mười thước không còn một ngọn.

Sóng lực quen thuộc làm Quân Mộ Khuynh lập tức thở phào nhẹ nhõm, người này tới thật là đúng lúc, nếu nó tới trễ một bước thôi cũng không biết kết quả sẽ ra sao.

“Nhân loại, ngươi không phải rất lợi hại sao?” Hồng đỉnh quạ nhìn Quân Mộ Khuynh, nếu không phải nó cảm giác được dị thường, đến xem, đứa nhỏ của nó sợ đã biến mất giữa cơn lốc, tranh đấu kịch liệt như vậy mà ma thú kia lại không ở đây?

Quân Mộ Khuynh nằm trên mặt đất, nàng mệt đến nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động: “Hắn giao cho ngươi, nhớ, ngươi còn thiếu ta một ân tình.”

Hồng đỉnh quạ đầu đầy hắc tuyến, nhìn Lôi Tố đang bò chậm rãi ở phía xa, ánh mắt lộ ra một tia không thèm: “Hài tử của ta đâu?”

“Ngươi giết hắn, ta liền đưa ngươi.” Hôm này dù người tới không phải là Lôi Tố, nàng cũng sẽ không phóng hắn ly khai, hắn biết quá nhiều, bức nàng dùng ra tứ hệ, cuối cùng phai dùng lực lượng võ sĩ ra đối kháng, nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định!

Hồng đỉnh quạ giận trừng liếc Quân Mộ Khuynh một cái, chậm rãi hướng về phía Lôi Tố, nhân loại đáng ghét ở trước mặt nó còn dám chạy trốn, vừa rồi hắn dám dùng máu vì linh lực, làm uy lực cơn lốc tăng lên, hiện tại cũng nên biết mình có kết quả gì.

“Ngươi… Ngươi không thể giết ta!” Lôi Tố kinh hoảng lui về phía sau, thế nhưng tốc độ kia sao so được với thần thú.


“Quân Mộ Khuynh, ngươi không thể giết ta, ta là người của Lôi gia!” Lôi Tố thấy ma thú kia không có ý tứ lui lại, vội vàng đổi giọng. (Ta phi, vừa rồi sống chết đòi giết người ta, giờ kêu người ta không được giết mình, cái đạo lý này ở đâu ra vậy, phi phi phi.)

Triệu hoán sư, chẳng lẽ Quân Mộ Khuynh còn là triệu hoán sư sao? Hoặc là nói, thú triều chính là nàng làm ra, mục đích làm người của ngũ đại gia tộc biến mất ở Phù Thủy trấn?

Quân Mộ Khuynh nhịn đau, chậm rãi đứng dậy, bước từng bước một tới bên người Lôi Tố: “Người Lôi gia? Ngươi biết ta từng lập hạ lời thề gì sao? Lôi Tốn, Lôi Tụng, còn có Lôi Nhan, con của ngươi, bao gồm ngươi, chỉ là mới bắt đầu thôi, ta muốn làm cho Lôi gia bị xóa tên khỏi đại lục này, làm cho Thiên Không đại lục không còn họ Lôi!” Quân Mộ Khuynh đứng phía sau, ngạo mạn nhìn Lôi Tố, khí tức băng lãnh phát ra, nàng lúc này như tu la địa ngục bò lên.

“Ngươi…” Lôi Tố không biết sao mình lại sợ, hắn hẳn nên thấy tức cười mới đúng, một Quân Mộ Khuynh nho nhỏ cũng dám lập lời thề như vậy, đem Lôi gia xóa tên khỏi Thiên Không đại lục, cũng không biết sao hắn lại cười không nổi, lời nói kia làm hắn không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy nàng nhất định sẽ làm được, nàng nhất định sẽ đem Lôi gia hủy diệt.

“Giết hắn!” thanh âm lạnh lùng truyền ra, hồng đỉnh quạ lăng lăng nhìn Quân Mộ Khuynh, thân thể không tự chủ hướng tới Lôi Tố, móng vuốt thật lớn hung hăng hạ xuống, thanh âm thanh thúy từ dưới chân truyền ra, móng vuốt chảy ra một vết máu nó mới chậm rãi lấy ra.

“Đây là gì đó mà ngươi muốn, đừng quên ba điều kiện của ngươi, ta sẽ tùy thời tới lấy.” Quân Mộ Khuynh đem quả trứng đỏ nhét vào trong tay hồng đỉnh quạ, xoay người ly khai.

Hồng đỉnh quạ ngây ngốc nhìn đứa nhỏ trong tay, rồi lại ngây ngốc nhìn phương hướng Quân Mộ Khuynh ly khai, vừa rồi, nó chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kiềm chế mình, mà cỗ lực lượng kia…