Mộ Sắc Tịch Hoa

Mộ Sắc Tịch Hoa Phượng Tại Giang Hồ Mộ Sắc Tịch Hoa - Quyển 2 Chương 9: Nguyệt cầm

"Các vị hương thân phụ lão, các vị tiểu thư, phi thường cảm tạ mọi người đã tới Hội thi hoa khôi lần này! Đại hội lần này lớn chưa từng có, số lượng người tham gia cũng đông hơn hẳn những năm trước..."

Tú bà Thanh lâu, Lâm mụ mụ đứng trên vũ đài mới dựng trong đại sảnh lầu một Thanh lâu, bắt đầu thao thao bất tuyệt mở màn diễn thuyết. Dưới đài đông nghịt người, mỗi người đều cố ưỡn thân vươn cổ, nhìn xung quanh hậu đài, ngóng trông mỹ nhân đi ra.Bình dân bách tính đều ở dưới lầu, chỉ có một vài khách nhân có thân phận mới có thể đặt trước một phòng trang nhã ở lầu hai.

Bởi vì thân phận đặc biệt, Mộ Tịch Thịnh đã sớm để Thập Tứ nương chuẩn bị một phòng hạng nhất, mang theo nhi tử bảo bối ngồi xuống.

"Nữ nhân xấu xí này còn muốn dong dài tới khi nào?"

Mộ Ti Vũ có chút không kiên nhẫn nói, thuận tiện cúi đầu há mồm ngậm lấy hoa quả đã được Mộ Tịch Thịnh bóc vỏ.

"Ngươi a —— đã nóng ruột rồi!"

Mộ Tịch Thịnh không cho là có chuyện gì, vẫn nhàn nhã bóc vỏ hoa quả, đưa tới miệng Mộ Ti Vũ.

Hiện tại Mộ Ti Vũ đã trưởng thành nhưng vẫn còn thói quen ngồi trong lòng Mộ Tịch Thịnh.

Đối với đôi phụ tử vô cùng thân thiết này, Tiểu Bồi cùng Thập Tứ nương đều thấy nhưng không thể trách, cũng không cảm thấy có cái gì. Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy, Đào Vũ Hi có chút hứng thú nhếch đuôi lông mày. Sau cùng cũng thuận thế đem Hàn Nguyệt thân thể vẫn cứng ngắc kéo vào trong ngực mình, học theo Mộ Tịch Thịnh bóc vỏ hoa quả.

Đại khái là vì xung quanh người tương đối đông, không thể tránh việc bản thân trực tiếp cùng Đào Vũ Hi ở chung, Hàn Nguyệt tuy có phút chốc cứng ngắc nhưng bản tính trời sinh làm lực chú ý của hắn nhanh chóng đặt vào thi đấu dưới lầu.

Đến khi nhìn thấy tú bà đứng trên đài, một thân trang phục, trên mặc áo tiên huỳnh đỏ thẫm, dưới mặc quần xanh lục phỉ thúy, cái miệng của hắn tức thì kinh ngạc mở lớn, hai mắt trợn trừng.

Sau đó không đợi tú bà mở miệng, hắn liền sặc

"Khụ khụ khụ ———"

Hàn Nguyệt cúi đầu ho sặc sụa, đem trái cây vừa nuốt vào miệng tất cả đều phun ra.

"Nguyệt nhi, không sao chứ?"

Ôn nhu vỗ lưng Hàn Nguyệt, Đào Vũ Hi cúi đầu quan tâm hỏi.

"Không —— Không có việc gì ——"

Vẫn còn chưa quen với cử chỉ thân thiết của Đào Vũ Hi, Hàn Nguyệt xấu hổ quay đầu, làm bộ đang chuyên tâm nhìn thi đấu.



Nhìn không khí kì quái giữa hai người kia, Mộ Ti Vũ trong lòng hiểu rõ nhưng cũng không hỏi nhiều.

"Lão thái bà này sao lại dong dài như vậy!"

Đã qua nửa khắc, Lâm mụ mụ còn không có chút dấu hiệu ngừng nói một đống lời vô ích. Đoàn người bắt đầu sôi trào, mọi người cái cổ đều đã đau nhức, dần dần sốt ruột khó nhịn.

"Ngươi nói xong chưa, đi xuống ——"

"Đúng vậy, chúng ta cũng không phải là tới thăm ngươi! Lăn xuống đi ——"

"..."

"Ách ——" Lâm mụ mụ co rúm thân thể mập mạp, xoa xoa mồ hôi trán, "Cái kia, trước để ta nói mấy lời giới thiệu phần thưởng cuối cùng lần này đã!"

Một tảng đá ném xuống hồ nước lại tạo ra tầng tầng lớp sóng, dưới đài lại bắt đầu sôi trào.

"Phần thưởng cuối cùng?"

"Là thứ đồ cổ thần bí kia?"

"..."

Đoàn người bắt đầu xôn xao bàn tán thảo luận, sức nóng bầu không khí lại một lần tăng vọt.

Đột nhiên toàn bộ nến chung quanh vũ đài bị thổi tắt sạch, chỉ lưu lại duy nhất một ngọn đèn ở chính giữa. Tấm màn phía sau từ từ cuộn lại, hai nữ tử ăn mặc nóng bỏng chầm chậm đi ra, trên tay bưng một cái hộp hình chữ nhật, dùng một tấm khăn đỏ sậm trùm kín. Các nàng rất nhanh tiêu sái nước đến dưới ngọn đèn duy nhất còn sáng, đứng lại.

"Ai nha, còn rất biết cách dùng mánh lới!"

Hàn Nguyệt xoi mói.

Đối với việc hắn thỉnh thoảng lại nói ra vài câu kì quái, mọi người từ lâu đã miễn dịch, cũng không chú ý nhiều, chỉ đều hiếu kì nhìn chằm chằm cái hộp kia.

Bất quá đối với việc phần thưởng là cái gì, Mộ Ti Vũ cũng không quá tò mò, phần thưởng cho nữ nhân, y hiếu kì làm cái gì. Thế nhưng kì quái chính là Mộ Tịch Thịnh từ trước đến nay đối cái gì cũng không quan tâm lại ngoài ý muốn nhìn chăm chú tấm vải đỏ kia.


"Cha, làm sao vậy?"

Mộ Ti Vũ có chút khó hiểu, tiếp đó lại nhớ đến cuộc đối thoại của Mộ Tịch Thịnh và Thập Tứ nương mấy ngày trước.

"Cha, người muốn cái kia sao?"

Mộ Ti Vũ đột nhiên hăng hái, cũng đối với phần thưởng dành cho nữ nhân kia hiếu kì.

"Ngươi nếu như biết nó là cái gì, ngươi cũng sẽ có hứng thú!"

Mộ Tịch Thịnh thần bí cười cười, cũng không trực tiếp trả lời nhưng lại làm hứng thú của Mộ Ti Vũ càng nâng cao, vươn người, con mắt chớp cũng không chớp chằm chằm nhìn tấm vải đỏ dưới lầu.

Nhìn động tác trẻ con của Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh chỉ cười cười, nhãn thần có chút mê ly, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó.

Cuối cùng, dưới trông mong tha thiết của mọi người, tấm vải kia bị Lâm mụ mụ mạnh tay kéo ra.

"Đó là ———"

Mộ Ti Vũ con mắt mở to.

Dưới ánh đèn ấm áp chiếu rọi, hiện ra một cây đàn cầm cổ mơ hồ phản chiếu lưu quang, hiển nhiên đã trải qua năm tháng mài giũa, lộ ra vẻ trang nhã nói không nên lời. Thân cầm theo phong cách cổ xưa, dây đàn đen nhánh, tiện tay gẩy một cái, phát ra thanh âm "boong boong" dễ nghe.

"Đúng vậy, là Nguyệt cầm ——"

Có người kêu to thành tiếng.

Nguyệt cầm, trấn thành chi bảo của Nguyệt thành, tương truyền xuất hiện từ trăm năm trước, có lực lượng thần kỳ.

Lúc đó Nguyệt thành lọt vào vòng vây đánh của địch quốc, Nguyệt thành thành chủ mang theo bách tính tử thủ thành trì. Đột nhiên một ngày, có một mỹ thiếu niên ôm Nguyệt cầm này xuất hiện trên cổng thành, chỉ bằng một từ khúc đã bức lui 30 vạn đại quân bên ngoài thành. Trận chiến kỳ dị này là thần tích lưu truyền của người Nguyệt thành, còn thiếu niên ôm Nguyệt cầm được người Nguyệt thành tôn thờ làm vị thần bảo hộ. Sau đó thiếu niên biến mất, chỉ để lại cây đàn kia.

Nhưng không biết vì cái gì, 50 năm trước, Nguyệt cầm cũng biến mất một cách bí ẩn, rất nhiều người tìm kiếm cũng không có kết quả, cũng chỉ cho là thần vật đã trở lại bên người thần nhân, không tiếp tục truy cứu. Không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có thể ở chỗ này nhìn thấy Nguyệt cầm tái xuất, còn làm phần thưởng cuối cùng của đại hội hoa khôi.

"Ta muốn báo danh tham gia hội thi!"


Mộ Ti Vũ ánh mắt kiên định nói xong, lời vừa nói ra đã dọa đến Thập Tứ nương cùng Tiểu Bồi ngồi một bên.

"Thập Tứ, ta không nghe lầm chứ, vừa rồi tiểu chủ tử nói ——"

"Hẳn là không có nghe sai, hình như là muốn tham gia hội thi!"

Thập Tứ nương bất nhã ngoáy ngoáy lỗ tai, dừng một hồi, suy nghĩ một chút, rồi mới có chút không xác định trả lời.

Đối với hành động kinh người của Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh như là đã sớm đoán được, hiểu rõ cười cười, không ngăn cản cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ bất động thanh sắc ngồi đó.

Mộ Ti Vũ từ trước tới nay thuộc phái hành động, nói làm liền làm, lập tức nhảy xuống khỏi đùi Mộ Tịch Thịnh, kéo Thập Tứ nương đứng một bên còn chưa rõ ràng tình huống lắm đi ra ngoài.

"Chủ tử ——"

Thập Tứ nương cầu cứu nhìn Mộ Tịch Thịnh nhưng Mộ Tịch Thịnh coi như không nhìn thấy, tùy ý Mộ Ti Vũ hồ đồ. Mắt thấy không còn cách nào khác, Thập Tứ nương cũng chỉ có thể không tình nguyện bị kéo ra ngoài.

"Ngươi cũng thật dung túng y!"

Đào Vũ Hi trầm mặc ngồi một bên đột nhiên mở miệng.

"Đó là đồ của Vũ nhi, ta biết y muốn tự tay lấy lại!"

"Đồ của y?"

"Của tiểu chủ tử?"

Đối với lời nói hàm xúc bất minh của Mộ Tịch Thịnh, mọi người có chút không giải thích được, đầu đầy dấu hỏi.

Đào Vũ Hi lại như sớm đã biết cái gì, không hề lộ ra biểu tình khác thường.

...

Nguyệt cầm, đàn cổ ngủ say đã ngàn năm. Một ngàn năm trước, tên của nó không phải là Nguyệt cầm, mà là Diêu quang.