Mạc Phụ Hàn Hạ

Mạc Phụ Hàn Hạ Đinh Mặc Mạc Phụ Hàn Hạ - Quyển 2 Chương 36

Văn phòng của Phong Thần ở thành phố Lâm nằm trong tòa nhà CBD, xung quanh đều là cao ốc, giữa những tòa nhà ấy đều có một quảng trường, xung quanh quảng trường có mấy cửa hàng flagship xa xỉ, lộng lẫy mà vắng vẻ. Mộc Hàn Hạ nhìn Lâm Mạc Thần ở phía xa, nhìn bóng dáng anh băng qua quảng trường, không biết tại sao lại không muốn gọi anh.

Anh vào Starbucks mua một cốc cà phê. Anh cầm cốc cà phê đứng bên cạnh quảng trường, áo khoác màu đen, dáng người gầy gò, vẻ mặt ảm đạm.

Hôm nay trên quảng trường cũng khá náo nhiệt, một đám người trẻ tuổi đang chơi ván trượt, bên cạnh còn có một hộp nhạc phát ra tiếng nhạc tiết tấu vui vẻ. Bọn họ vui đùa, cười mắng lẫn nhau, bóng đêm cũng theo đó trở nên sinh động hơn.

Mộc Hàn Hạ lặng lẽ bước đến bậc thang phía sau anh, trong lòng dịu dàng khi thấy người yêu.

Anh vẫn chưa phát hiện, từ từ uống cà phê. Mộc Hàn Hạ nhìn bóng dáng anh, lấy di động ra gửi tin:“Đang làm gì vậy?”

Anh lấy điện thoại ra, ngón tay lướt trên màn hình.

“Đang nghĩ đến em.”

Mộc Hàn Hạ đứng sau một cây cột, mím môi nở nụ cười, nhắn lại:“Miệng rất ngọt nha.”

“Em đang làm gì vậy?” Anh nhắn lại.

“À, em không giống như anh có thời gian rảnh để nhớ người, em đang bận làm chuyện nghiêm chỉnh, không thể nói nhiều được.”

Nhắn xong tin này, cô ló đầu ra khỏi cột, kết quả nhìn thấy anh đặt điện thoại lên tay, đồng thời tiếng di động trong tay cô vang lên.

Mộc Hàn Hạ:“...”

Lâm Mạc Thần nhanh chóng bỏ di động xuống, quay đầu nhìn bậc thang phía trên lộ ra đầu người phụ nữ.

Anh nở nụ cười, bước lên bậc thang:“Chuyện nghiêm chình à? Hóa ra em rình coi anh?”

Mộc Hàn Hạ “chậc” một tiếng, tay ôm lấy anh:“Cho anh niềm vui không được sao?”


Trên người anh có mùi rượu rõ rệt, xem ra uống không hề ít chút nào, Mộc Hàn Hạ không hiểu sao cảm thấy đau lòng, im lặng ôm anh.

Hai người ngồi xuống bậc thang, Lâm Mạc Thần tiếp tục bình tĩnh uống cà phê. Một lát sau Mộc Hàn Hạ tựa đầu lên đùi anh, anh cúi đầu nhìn cô, ngón tay khẽ vuốt ve mặt cô. Mộc Hàn Hạ cảm nhận được ngón tay thon dài của anh khẽ di chuyển trên mặt, cô cũng không nhúc nhích.

Cách đó không xa, nhóm thanh niên vẫn còn chơi trượt ván, tiếng nhạc khiến cho lòng người không còn vắng vẻ.

Không biết tuyết rơi khi nào, dưới bầu trời mênh mông, từng bông tuyết nhỏ rơi xuống trước mặt bọn họ. Mộc Hàn Hạ bắt lấy nở nụ cười. Vẻ mặt Lâm Mạc Thần lạnh nhạt nhìn trận tuyết này.

Nhóm thanh niên trượt ván cũng bắt đầu reo hò, bọn họ cũng là một đám người thú vị, chuyển tiếng nhạc sang giai điệu nhẹ nhàng hơn, sau đó hai người đứng trên một tấm ván trượt bắt đầu khiêu vũ, có lẽ là tình nhân, ôm và hôn nhau, khẽ đung đưa trong trận tuyết nhỏ.

“Chúng ta cũng đi xuống khiêu vũ đi.” Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên nói.

Lâm Mạc Thần không nhúc nhích, khẽ “a” một tiếng. Mộc Hàn Hạ vô cùng kiên quyết kéo anh đứng dậy, túm tay anh chạy xuống bậc thang.

Tuyết từ từ rơi xuống, ánh đèn mịt mù, tiếng nhạc vang lên trong quảng trường trống trải, bên cạnh đều là người xa lạ, Lâm Mạc Thần ôm Mộc Hàn Hạ, cô cũng ôm anh, hai người nhẹ nhàng ôm nhau từ từ di chuyển theo tiết tấu âm nhạc. Thực ra Mộc Hàn Hạ vốn dĩ không hề biết khiêu vũ, chủ yếu là Lâm Mạc Thần dẫn dắt cô.

Nhưng trong sự yên tĩnh trong phút chốc này, tất cả phiền muộn đã không còn trở nên quan trọng đối với Mộc Hàn Hạ. Cô vùi mặt vào trong ngực anh, như thể lúc này trong lòng anh là toàn bộ thế giới thuộc về cô.

Cô muốn anh bình an, chỉ mong ông trời có mắt, có thể làm cho người đàn ông cô yêu thương, ngưỡng mộ này mãi mãi bình an, thuận lợi.

Anh đang nghĩ gì vậy? Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt đen sâu như đá ngầm dưới đáy biển như hồi mới gặp.

Nếu người đàn ông này không mở miệng, bạn vĩnh viễn không nhìn thấu được trái tim anh ấy.

Tiếng di động vang lên, hai người tách ra. Mộc Hàn Hạ vừa nhìn, hơi giật mình, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Mạc Thần:“Em đi nhận điện thoại.”

Anh gật đầu.


Mộc Hàn Hạ đi được hai bước, lại quay đầu nhìn bóng dáng anh đứng tại chỗ, lúc này mới bắt máy:“Hello!”

Là điện thoại bên bờ đại dương kia gọi tới, khiến trái tim cô đập mạnh. Đối phương cười hỏi cô mấy vấn đề liên quan đến tài liệu, sau đó cũng không nói kết quả, mà chỉ bảo cô đợi thêm mấy ngày nữa.

Lúc Mộc Hàn Hạ nhận điện thoại, di động của Lâm Mạc Thần cũng vang lên, anh quay lưng về phía cô bắt máy.

Là Antony:“Jason, chúng tôi đã hạch toán xong, cho dù cậu cầm cố toàn bộ việc kinh doanh trang phục, bao gồm cả số tiền gần đây, thì vẫn không đủ...”

Antony đã nhanh chóng khóc ra tiếng.

Lâm Mạc Thần cúp máy, quay người lại, nhìn thấy Mộc Hàn Hạ đã quay lại.

“Ai gọi điện thoại vậy?” Anh hỏi.

Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, trong khoảnh khắc hai người đối mặt với nhau, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.

“Bạn.” Cô cười đáp,“Hà Tĩnh, anh còn nhớ không?” Nói xong thoáng nhìn qua di động trong tay anh:“Còn anh? Ai gọi vậy.”

“Antony.” Vẻ mặt anh bình thản.

“Chuyện gì vậy?” Cô lo lắng hỏi.

“Không có gì.”

Hai người đều yên tĩnh trong chốc lát, nhưng kì quái là âm nhạc vẫn là âm nhạc như cũ, bông tuyết vẫn khẽ tung bay, nhưng hai người dường như không còn tâm trạng để khiêu vũ nữa.

“Đi thôi.” Anh khẽ nói.

“Vâng.”

Hai người sóng vai đi vài bước, rõ ràng vẫn nắm tay nhau, nhưng Mộc Hàn Hạ mơ hồ cảm nhận bầu không khí không ổn, gần như vậy nhưng lại xa cách không tiếng động.

Cô bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

Sau một lát im lặng, cô đột nhiên dừng bước, ôm lấy anh, Lâm Mạc Thần nhìn xuống, cô đã kiễng mũi chân, nhiệt tình hôn lên môi anh.

Thời gian giống như ngừng lại vào khoảnh khắc này.

Anh chỉ yên tĩnh trong phút chốc, ôm lấy cô, chưa bao giờ mãnh liệt dây dưa với cô như vậy. Mộc Hàn Hạ nhớ tới buổi đêm bắt đầu hiểu nhau kia, hai người cũng hôn điên cuồng, khó tách rời như vậy.

Hơi thở hỗn loạn, mặt kề sát nhau, không ai nhường ai, bên cạnh có mấy thanh niên trượt ván ồn ào huýt sáo, nhưng Lâm Mạc Thần không hề để ý tới, anh hoàn toàn chiếm giữ cô trong ngực, tùy ý cướp đoạt.

Vừa rồi khiêu vũ hơi nóng, nên Mộc Hàn Hạ cởi cúc áo ra. Lúc này tay anh không tiếng động tiến vào trong áo khoác, cách lớp áo len, ôm lấy cơ thẻ cô. Nụ hôn càng ngày càng sâu, anh anh ôm trọn thắt lưng cô, chạm vào bụng cô, sau đó đột nhiên căng thẳng. Cả người Mộc Hàn Hạ run lên, rõ ràng là một động tác rất đơn giản của anh lại khiến cô ngây người không thể ngăn cản.

Tiếng hét gầm trời, bầu trời xẹt qua màu đỏ, không biết có người đốt pháo hoa ở nơi nào.

“Đừng chủ động trêu chọc anh.” Anh khẽ nói bên tai cô,“Thực sự nghĩ anh là quý ông sao? Chỉ là lạt mềm buộc chặt thôi.”

Trong giọng nói của anh có chứa ý cười mơ hồ, nhưng khi chọc cô lại khiến lòng cô rung động.

“Vậy...đừng làm là được.” Cô khẽ nói.

Một tiếng động lớn vang lên, che giấu tiếng nói của cô. Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, không biết anh có nghe thấy hay không. Anh ôm cô ngẩng đầu, thấy trên bầu trời, từng chùm pháo hoa thật lớn giống như biển hoa đẹp đẽ, nở rộ bầu trời đêm tuyết, vô cùng rực rỡ, vô cùng tĩnh lặng.

Lời tác giả: Tuy nói gần đây ngược ít, nhưng không phải không có tiến triển, đã hoàn thành bước đi quan trọng. Đừng hiểu lầm, chương sau không có thịt đâu. Hứa với tôi, cho dù sau này xảy ra chuyện gì cũng hứa không vứt bỏ anh Lâm và Lão Mặc nha.