- Tác giả: Đinh Mặc
- Thể loại: Ngôn Tình, Ngược
- Trạng thái: Hoàn thành
- Độ dài: 123
- Đọc đầy đủ truyện Mạc Phụ Hàn Hạ tại: https://metruyenchu.net/mac-phu-han-ha
Đèn mờ, rượu ngon, cười to, trò chuyện vui vẻ.
Đây là một hội sở đắt đỏ nhất thành phố, một buổi đêm mùa đông lạnh lẽo lại nóng bỏng.
Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ ngồi trên ghế tử đàn, cánh tay anh khoác lên lưng cô, cô rót cho anh một chén trà nóng, khiến anh từ từ ngà ngà say. Người bên ngoài nhìn vào thấy trên mặt hai người đều có ý cười, dù ở trong trụy lạc xa hoa nhưng vẫn duy trì được khoảng cách nào đó.
Ở bàn đối diện, Tôn Chí mang theo mấy thuộc hạ gánh vác trọng trách, rót rượu cho Tôn Đại hắng. Đây đúng là tình hình Tôn Đại Thắng thích nhất, hắn đã uống say đến mức mặt đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng, cầm lấy tay Tôn Chí nói:“Tôn...Tôn tổng, nếu mọi người đã có tài chính thích hợp rồi thì chúng ta kí hợp đồng luôn đi, còn kéo dài làm gì. Trò chuyện vui vẻ như vậy, tôi cũng không bán cho công ty khác. Bán mặt mũi này cho Lâm tổng. Lâm tổng, anh nói đi?”
Lâm Mạc Thần cười vui vẻ nâng chén với hắn, Tôn Chí đập bả vai Tào Đại Thắng:“Tào tổng, yên tâm, chờ ngân hàng cấp đủ tài chính, trong hai ngày sẽ kí hợp đồng, không thành vấn đề. Ngày mốt anh chờ lấy tiền đi, ha ha!”
Tào Đại Thắng liên tục gật đầu, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, hứng thú, kéo cô gái bên cạnh sờ mó lung tung.
Mộc Hàn Hạ hơi ngứa mắt, cúi đầu, Lâm Mạc Thần dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được:“Làm bẩn mắt em rồi. Làm bà chủ và ông chủ đều phải gượng cười giống nhau. Chịu khó nhịn.” Mộc Hàn Hạ mỉm cười.
Màn tiệc rượu dụng ý xấu này cuối cùng cũng tan, nhưng Tào Đại Thắng đã bộc lộ hết bản tính, la hét đòi Tôn Chí “sắp xếp hoạt động tiếp theo“.
Mộc Hàn Hạ ở bên cạnh làm như không nghe thấy, Lâm Mạc Thần khẽ cười lên tiếng:“Tào tổng, tôi không đi được. Chính cung phu nhân còn ở đây, tôi phải đưa cô ấy về.”
Ánh mắt Tào Đại Thắng ám muội nhịn Mộc Hàn Hạ, cũng không miễn cưỡng, còn nói với Mộc Hàn Hạ:“Chị dâu, vậy chị về thong thả nhé, sau này em và Lâm tổng chính là anh em ở thành phố Lâm, có chuyện gì chị nhớ tìm em.”
Mộc Hàn Hạ cười nói:“Cám ơn.”
Tôn Chí dẫn một đám người lên xe rời đi, cũng gọi một chiếc taxi cho Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ.
Trong bóng đêm, Lâm Mạc Thần hơi mệt mỏi tựa vào ghế, xoa mắt, nắm tay cô. Mộc Hàn Hạ nhìn mặt anh.
Thật ta cô hiểu tại sao Lâm Mạc Thần mang cô đên xã giao với Tào Đại Thắng. Mấy hôm trước, anh còn mang theo cô làm trò trước mặt Tào Đại Thắng nhìn mảnh đất kia. Tất cả điều này đều để làm cho Tào Đại Thắng tin tưởng Phong Thần vẫn chưa biết sự thật, vô cùng muốn khai phá mảnh đất trong tay hắn, làm cho hắn tin tưởng Phong Thần sẽ chi ngay tiền ra kí hợp đồng với hắn. Bạn xem đấy, ông chủ còn mang cả người phụ nữ của mình đi xem đất, còn đồng ý sẽ xây một biệt thự cho cô ở đó, còn có thể là giả sao?”
“Hắn sẽ mắc mưu sao?” Cô thấp giọng hỏi.
Lâm Mạc Thần mở mắt ra, giờ phút này, trong ánh mắt anh không còn chút mất tập trung nào như ở hội sở, mà chỉ có sự yên tĩnh và thâm trầm.
“Sẽ. “Anh đáp,“Chỉ vì một chữ 'tham'. Người như thế giống như chó đói, lợi ích trước mắt đủ lớn, cũng đủ sức hấp dẫn, hắn sẽ đi theo ta.”
Mộc Hàn Hạ tựa vào bờ vai anh.
“Ngày mai, em đi Bắc Kinh, anh phải cẩn thận mọi chuyện đấy.”
Lâm Mạc Thần không phải là người tùy tiện thân cận với phụ nữ ở nơi công cộng, nhưng lúc này, ngửi thấy mùi thơm ở tóc cô, dán trên hai má mềm mại, cúi đầu, tìm được môi cô, hôn xuống.
Mộc Hàn Hạ và anh chìm trong ánh sáng u ám, nhìn qua cửa kính xe taxi vẫn đi về bóng đêm phía trước, dù hình ảnh hơi tịch mịch, nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Một lát sau, anh dời môi, ánh mắt hai người cách nhau rất gần, cùng nở nụ cười. Mộc Hàn Hạ khẽ xoa cằm anh:“Này thành thật nói, anh đã từng đến nơi Tôn Chí dẫn bọn họ sống về đêm chưa?”
“A...Xem anh là người muốn tìm bất mãn, cần phải đi nơi bẩn thỉu đó tìm kiếm sự an ủi sao?”
Mộc Hàn Hạ:“Hóa ra anh không có bất mãn. Vậy là tốt rồi.”
Vẻ mặt Lâm Mạc Thần hờ hững, tay khẽ nhéo thắt lưng cô. Mộc Hàn Hạ kêu lên “ai ui“.
Ngài Antony bạn tốt của Lâm Mạc Thần vẫn là chàng thanh niên vui vẻ. Sau khi đến Trung Quốc giúp đỡ Lâm Mạc Thần, anh ta cảm thấy tìm được giá trị mới cho cuộc sống. Hùn vốn lập nghiệp phát triển kinh tế ở Trung Quốc chẳng phải là chuyện rất kích thích sao?
Vì vậy Lâm Mạc Thần âm thầm dặn dò người, nhờ cậy bên cơ quan thăm dò vấn đề liên quan đến đất đai với hai mảnh đất của Tào Đại Thắng, tiến hành thăm dò chuẩn xác.
Antony xung phong nhận việc, phụ trách chuyện này. Nói thật sự độc ác của Tào Đại Thắng đã đến giới hạn đạo đức cuối cùng của Antony. Vì vậy anh ta cũng đồng ý với việc Lâm Mạc Thần sử dụng mưu kế, đánh bại tên vô lại này.
Sáng hôm nay, trời trong nắng ấm, dòng xe cộ như thoi đưa trên đường.
Antony mang theo trợ lí, đi ra từ sở khảo sát, cầm trong tay hai bản báo cáo được niêm phong. Mảnh đất Ất Tào Đại Thắng muốn bán cho bọn họ có vấn đề nghiêm trọng hay không thì xem báo cáo này sẽ rõ, còn giá trị của mảnh đất Giáp còn lại trong tay hắn cũng có trong báo cáo.
Antony không thể không cảm thán Lâm Mạc Thần đúng là con người thận trọng. Đã có bằng chứng gián tiếp từ kĩ nữ rồi, nhưng vẫn còn muốn có thêm chứng cứ xác thực.
Vào giờ cao điểm rất đông người, hai người ngoại quốc vội vàng đi, bên cạnh có một anh chàng phóng xe qua, không chú ý đâm vào họ. Antony kêu đau, anh chàng đó cũng ngã không nhẹ, nhưng nhanh chóng đứng lên nói xin lỗi, lại còn giúp bọn họ nhặt tài liệu lên. Sau đó bọn họ cũng không nhìn lại, vội vàng rời đi.
Mặc dù có chuyện không suông sẻ này, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm tình kích động của Antony. Anh ta phủi bụi trên túi tài liệu, gọi taxi cùng trợ thủ về công ty.
Báo cáo lập tức xuất hiện trên bàn làm việc của Lâm Mạc Thần. Con chữ in đậm, nói cho mọi người rõ ràng dưới mảnh đất Ất đều là đất mềm, quả nhiên khó có thể xây được móng nhà, tuy không nói không thể khai phá, nhưng khai phá sẽ rất khó khăn, đầu tư tài chính cũng tăng rất nhiều, còn mảnh đất Giáp còn lại không có vấn đề gì.
Lâm Mạc Thần xem xong hai bản báo cáo này, chỉ gật đầu khẽ nói:“Tiến hành theo kế hoạch.”
Công ty của Tào Đại Thắng thực ra chỉ là thuê hai căn phòng của người dân, thuê mười mấy người, trong đó có một nửa là họ hàng của hắn. Hắn là điển hình của công ty bù nhìn.
Nhưng mấy ngày nay, mấy tâm phúc của hắn đều nói đường làm quan của Tào tổng rộng mở, công ty Phong Thần nổi tiếng gần đây sẽ mua một mảnh đất trong tay hắn, nhưng chẳng có mấy ai biết đó là mảnh đất rách nát. Một số tiền bất chính lớn sẽ rơi vào trong túi hắn.
Mặc khác, một mảnh đất khác trong tay hắn cũng đã bí mật hợp tác với đối phương. Tào Đại Thắng không có nhiều tiền bằng Lâm Mạc Thần, nên không có khả năng mua công ty bất động sản, hắn muốn khai phá mảnh đất Giáp kia, thi cũng phải hợp tác với một công ty có tư chất trong giới mới khai phá được. Vốn dĩ tiếp xúc với mấy công ty đều không có kết quả gì. Nhưng mấy ngày nay xuất hiện một công ty mới, nghe nói có chống lưng lớn, xem trọng mảnh đất kia, tiền tài dồi dào, đưa ra điều kiện vô cùng ưu đãi, nhưng yêu cầu phải lập tức kí hợp đồng, cả hai cùng đầu tư tài chính thì mới nhanh chóng khởi động được. Bởi vì bọn họ xem trọng thời điểm khởi tử hồi sinh bất động sản lúc này ở Trung Quốc, còn đưa một đống phân tích báo cáo đầu tư cho Tào Đại Thắng.
Tào Đại Thắng không hiểu về thị trường bất động sản, nhưng được đối phương xem trọng như vậy, tất nhiên hắn cũng hơi chộn rộn, nhưng tiền khai phá mảnh đất còn phải dựa vào thần tài Lâm Mạc Thần. Cố tình hẹn Lâm Mạc Thần mấy ngày nay kí hợp đồng, chuyển khoản, chuyển giao đất, nhưng bên đó lại nói đang bận khai phá với Dung Duyệt, mấy ngày liên tiếp hội họp liên miên, nên chưa kí được, tóm lại đang kéo dài thời gian.
Tuy vậy Lâm Mạc Thần lại cố ý gọi điện thoại cho hắn, vô cùng ân cần chân thành nói:“Tào tổng, chúng tôi nhất định phải lấy được mảnh đất này. Bởi vì bên Dung Duyệt có việc nên tôi không thoát ra được. Bên Dung Duyệt quả thật không thể đắc tội, mong anh hiểu cho. Nếu tôi không muốn mảnh đất này, cần gì phải níu kéo anh chứ? Nói thật, mảnh đất tốt như vậy ở trong tay anh quả là khó tìm ở thành phố Lâm. Vì thế Tào tổng à, anh đã dồn hết tâm sức rồi. Điều kiện giá cả chúng ta đã bàn bạc không đổi, anh chờ tôi thêm mấy ngày, để nhận lỗi, tôi sẽ tăng giá cả thêm 0,5%.”
Tào Đại Thắng cũng không dám thúc giục thêm, 0,5% cũng không hề ít đâu. Hơn nữa việc làm ăn của Phong Thần với bên Dung Duyệt thực sự còn lớn hơn của hắn.
Tuy vậy công ty hợp tác mảnh đất kia đã chờ không nổi, hai bên vốn định kí xong thỏa thuận hợp tác sẽ kí hợp đồng chính thức, ông chủ của đối phương là một người ngoại quốc, lập tức phải bay ra nước ngoài. Sau mấy lần thúc giục bên đó cũng không thể bình tĩnh được nữa, nói với Tào Đại Thắng:“Tào tổng, Tổng giám đốc Max của chúng tôi phải đi Anh ngay. Nếu trước đó không thể kí hợp đồng với anh, chờ sau khi ông ấy trở về không biết có thay đổi chủ ý hay không nữa. Dù sao hiện tại hạng mục có thể đầu tư có rất nhiều. Nếu anh thực sự không quay vòng vốn được thì để lần sau hợp tác vậy.”
Tào Đại Thắng nói đừng, đã gặp gỡ chính là duyên phận, huống hồ giai đoạn trước chúng ta đã bàn bạc lâu như vậy, phương án hợp tác cũng sắp quyết định rồi.
Đối phương hỏi:“Vậy có thể kí hợp đồng chưa?”
Tào Đại Thắng cắn răng nói:“Có thể! Nhưng thời hạn chuyển tiền có thể dời sang hai tuần sau không? Bởi vì tôi cũng có một hạng mục đầu tư cần có thời gian mới làm xong sổ sách.”
Sau khi đối phương xin xong chỉ thị của ông chủ, cuối cùng nói không thành vấn đề.
Hai bên kí xong hợp đồng, hẹn nửa tháng xong cùng hùn vốn khai phá, không làm trái với hợp đồng.
Nhưng sau khi kí xong hợp đồng với bên kia, bắt đầu từ hôm nay, Tào Đại Thắng gọi điện thoại cho Lâm Mạc Thần đều không có người bắt mắt, cả Tôn Chí cũng vậy.
Một hai ngày hắn vẫn không cảm thấy có chuyện gì, nhưng qua mấy ngày hắn bắt đầu đứng ngồi không yên, mang theo người chạy đến công ty Lâm Mạc Thần tìm, kết quả bị bảo vệ cường tráng vác ra khỏi công ty.
“Lâm tổng của chúng tôi đang bận, không có hẹn trước, kêu gào cái gì?” Ngay cả nhân viên lễ tân từng bắt chuyện với hắn cũng làm bộ không quen hắn.
Tào Đại Thắng nổi trận lôi đình, dùng hết những thủ đoạn lưu manh ngày trước, gọi bang côn đồ đến gây rối, ai ngờ Lâm Mạc Thần đã sớm phòng bị, ra cửa đều có bảo vệ đi theo, Tào Đại Thắng không thấy mặt anh, nên không hạ thủ được.
Như vậy, chẳng mấy chốc đã tới thời kì chuyển khoản của cánh đồng hợp tác.
Tào Đại Thắng bỗng nhiên gọi được điện thoại cho Tôn Chí. Tôn Chí ở bên đầu kia thân thiết cười:“Tào tổng, có chuyện gì vậy?”
Tào Đại Thắng gần như rống lên:“Tôn Chí, các người có ý gì? Đã nói nhanh chóng kí hợp đồng, hiện tại có ý gì? Tôi đã muốn...”
Tôn Chí từ từ nở nụ cười nói:“Tào Đại Thắng, không phải anh đã đem một mảnh đất khác kí hợp tác với công ty khác sao, hiện tại thiếu tài chính à? Loại mảnh đất như mảnh đất Ất kia chúng tôi sẽ không mua, anh đùa giỡn chúng tôi lâu như vậy, mọi người hòa khí phát tài, không thiếu nợ nhau. Vậy nhé.”
Anh ta định cúp điện thoại, Tào Đại Thắng nóng nảy quát:“Từ từ! Hiện tại các người không mua mảnh đất kia, vậy tôi phải làm thế nào? Tôn tổng, Tôn tổng, ai nói với Lâm tổng đi, chuyện tôi giấu tình huống của mảnh đất đó là không đúng, nhưng cũng không phải là không thể hoàn toàn khai phá mà, tôi sẽ bán giá rẻ cho các anh, thế nào? Tôi không có đủ tài chính, mảnh đất kia...dựa theo hợp đồng, tôi sẽ phải chuyển nhượng lại mảnh đất đó.”
Tôn Chí ở đầu kia nở nụ cười:“Vậy anh chuyển nhượng lại mảnh đất đó đi.”