- Tác giả: Đinh Mặc
- Thể loại: Ngôn Tình, Ngược
- Trạng thái: Hoàn thành
- Độ dài: 123
- Đọc đầy đủ truyện Mạc Phụ Hàn Hạ tại: https://metruyenchu.net/mac-phu-han-ha
Xung quanh yên tĩnh không có một chút tiếng động nào, trong lòng Lâm Mạc Thần thật ấm áp, trong lòng Mộc Hàn Hạ chấn động trống rỗng.
Cô nở nụ cười nói:“Jason, anh làm gì vậy? Chẳng lẽ anh còn cần sự ấm áp sao?”
Lời này không hề dễ nghe với Lâm Mạc Thần, anh tỉnh bơ buông cô ra, nhưng nhân tiện cầm luôn tay cô hỏi:“Còn lạnh không? Em còn đang bệnh.”
Tiếng nói trầm thấp ngay bên tai Mộc Hàn Hạ, cô không nghĩ ngợi lập tức rút tay ra đáp:“Không sao.”
Tay Lâm Mạc Thần rơi vào khoảng không, vẻ mặt không đổi.
Hai người chen trên đống quần áo thực sự rất gần nhau. Mộc Hàn Hạ lấy tay chống định đi xuống, Lâm Mạc Thần lại nhún vai, không cho cô nhúc nhích, sau đó mình nhảy xuống trước. Người này cao chân dài, động tác này làm thật nhẹ nhàng, sau đó xoay người, vươn tay với cô:“Xuống đây.”
Mộc Hàn Hạ cũng không ngại ngùng, đưa tay cho anh nhảy xuống, trong nháy mắt tiếp đất, tay anh đã đỡ được lưng cô, Mộc Hàn Hạ ngẩn ra.
Đây vốn là động tác vô cùng bình thường, nhưng khi tay anh đụng tới thắt lưng cô, cô lại cảm thấy hơi run rẩy, cảm thấy lực cách tay không thích hợp, còn khi ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, tay cũng đã buông xuống.
Vì thế Mộc Hàn Hạ nghĩ có lẽ là do cô quá nhạy cảm.
Rốt cuộc là trong lòng cô có quỷ.
Hai người đi ta khỏi kho hàng, Mộc Hàn Hạ hỏi:“Bên ngoài không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lâm Mạc Thần đáp:“Trừ em ra, còn có thể xảy ra chuyện gì đây?”
Lời này hơi kì quái, Mộc Hàn Hạ liếc nhìn anh ta một cái.
Nhanh chóng gặp mấy đồng nghiệp, Phương Khôn cũng ở đây, Lâm Mạc Thần nói với cô ấy:“Chăm sóc Summer.” Sau đó liếc nhìn Mộc Hàn Hạ, rồi cùng mấy đồng nghiệp nam đi trước xử lí chuyện còn lại.
Mộc Hàn Hạ nhìn bóng dáng anh, cô vừa mệt mỏi vừa khó chịu, dựa vào người Phương Khôn:“Xin lỗi, làm chị lo lắng.” Phương Khôn vội nói không sao, giúp cô đi ra ngoài. Bóng đêm lạnh lẽo, yên tĩnh, hai người đi dưới màn trời đen một lúc, Phương Khôn nói:“Summer, em không biết Lâm tổng quan tâm em nhiều như thế nào đâu. Vừa rồi không tìm thấy em, sắc mặt anh ấy vô cùng khó coi. Bọn chị chưa từng thấy bộ dáng anh ấy như vậy, quả thực là giống như muốn giết người.”
Mộc Hàn Hạ sửng sốt, liếc nhìn chị ấy, chợt nở nụ cười:“Vậy chị cũng không biết, Jason vốn là người mặt lạnh tim nóng sao. Trước kia em cùng làm siêu thị với anh ta ở thành phố Giang, siêu thị bọn họ có công nhân bị bệnh, ngoài miệng anh ta không nói gì, nhưng trong lòng rất quan tâm. Thực ra anh ấy tốt với mọi người lắm.” Lời này chỉ là cô nói mò, tuy Lâm Mạc Thần không bạc đãi công nhân, nhưng “rất quan tâm” ư? Làm sao có thể chứ, nhưng Phương Khôn bị cô gạt sửng sốt:“À, như vậy sao.” Khẽ nói thầm:“Thực sự không thể nhìn ra.”
“Đúng vậy.” Mộc Hàn Hạ đáp, ngẩng đầu nhìn sắc trời bàng bạc phía trước, trời cũng sắp sáng rồi.
Không thể ở lại kí túc xá, đêm nay Mộc Hàn Hạ được đồng nghiệp đưa đến khách sạn. Một mình cô một phòng, nằm trên giường trống trải, nhìn sắc trời mù mịt ngoài cửa sổ, lại không ngủ được.
Lăn lộn một lát, di động có tin nhắn.
Lâm Mạc Thần:“Đang ngủ sao?”
Mộc Hàn Hạ cũng không biết anh ở nơi nào, bận chuyện gì, cô cuộn kín chăn trả lời:“Không có. Bên kia anh đã xử lí xong chưa?”
Lâm Mạc Thần trực tiếp gọi lại.
“Sao còn chưa ngủ?” Anh hỏi.
Mộc Hàn Hạ nghe tiếng nói hơi lộ sự vắng vẻ của anh, biết anh còn đang ở bên ngoài đáp:“Ngủ đây.”
Anh im lặng một lát nói:“Anh còn một số chuyện phải xử lí. Nếu có chuyện gì, hoặc không thoải mái, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh.”
Mộc Hàn Hạ nắm di động, cũng im lặng mấy giây, nở nụ cười nói:“Cám ơn. Nhưng tôi gọi cho anh làm gì, anh cũng không phải bác sĩ, gọi cũng không có tác dụng gì.”
“Sao em biết là vô dụng?” Anh thản nhiên đáp:“Thầy thuốc khắp nơi đều có hai chân, Lâm Mạc Thần có mấy cái?”
Mộc Hàn Hạ:“...”
“Nhớ nhé.” Anh nói, sau đó cúp điện thoại.
Mộc Hàn Hạ thả di động xuống, nhìn bầu trời vắng lặng ngoài cửa sổ, ốm đến phát ngốc rồi, sau đó nhắm mắt lại đi ngủ.
Mộc Hàn Hạ nghỉ ngơi ở khách sạn một ngày, hôm sau nữa mới đến công ty, lại biết được Lâm Mạc Thần đi công tác ở Bắc Kinh. Nghe nói chuyện đêm đó xử lí rất thuận lợi, không ít người gây sự bị cảnh sát bắt được, Tạ Lâm cũng bị đưa đến cục cảnh sát điều tra, không rõ chuyện sau đó lắm. Lâm Mạc Thần muốn đi tiếp xúc với một số người đầu tư mạo hiểm, bởi vì Phong Thần phát triển rất thuận lợi, giá trị thương hiệu đã lên đến trăm triệu. Nếu tiếp tục được rót vào nguồn vốn lớn, tốc độ phát triển sợ rằng sẽ càng thêm kinh người. Giá trị con người của Lâm Mạc Thần càng tăng cao.
Hai ngày anh đi công tác, Mộc Hàn Hạ linh cảm anh sẽ gọi điện thoại, nên trong lòng hơi bất an, nhưng không có, anh không liên lạc với cô, ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Trên thực tế, Lâm Mạc Thần đang ngồi trong tòa nhà cao tầng ở Bắc Kinh, sau khi làm xong việc, một mình bưng cà phê đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh toàn thành phố, trong lòng luôn nghĩ đến cô. Anh lấy di động ra, nhìn dãy số của cô, rồi cười bỏ vào trong túi.
Mộc Hàn Hạ ở tạm khách sạn ngay gần công ty, nhưng chỉ có một mình cô ở đây, Phương Khôn và mấy đòng nghiệp từ Bắc Kinh tới đều ở một khách sạn khác. Cô nghĩ là không đủ phòng nên cũng không hỏi nhiều.
Hôm nay tan làm, cô đi bộ về khách sạn. Trên đường đi qua một cửa hàng trang phục khác, cho dù là nhãn hiệu nổi tiếng trong nước, hay là nhãn hiệu của “Dung Duyệt” có thực lực cực mạnh ở khu Tây Nam rộng lớn, lưu lượng khách đều kém so với Phong Thần. Điều này khiến cho lòng cô âm thần vui sướng, nhưng nghĩ đến sự nghiệp ngày càng lớn của Lâm Mạc Thần, trong lòng không hiểu sao lại có chút trống rỗng.
Gió đông khẽ thổi, ráng chiều lành lạnh, cô chậm rãi bước đến bên đài phun nước ở cửa khách sạn, đã thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở vườn hoa.
Anh đã trở lại, mặc áo bành tô, một thân nhiễm gió bụi, đứng ở đó gọi điện thoại. Anh cũng thấy cô, ánh mắt trong suốt.
Mộc Hàn Hạ đi qua:“Jason.”
Anh gật đầu, dù đang goi điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người cô:“Ừ...Ăn cơm đi.” Anh dịu dàng dặn dò người đầu bên kia.
Mộc Hàn Hạ cười, xoay người muốn lên lầu trước, ai ngờ anh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cánh tay cô, sau đó cúp điện thoại.
“Là em gái anh.” Anh nói,“Em gái ruột.”
Mộc Hàn Hạ bất ngờ:“Anh có em gái?”
“Ừ.” Trong mắt anh hơi có ý cười,“Đang ở thành phố Lâm, năm nay học cấp ba. Về sau hai người sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt.”
Theo bản năng Mộc Hàn Hạ cũng không nghiên cứu ý nghĩa trong lời nói của anh, nhưng nghe thấy là em gái, trong lòng cô cũng thoải mái:“Vâng.” Cô nói,“Anh về khi nào?”
“Vừa về.” Anh nói,“Đi ăn cơm thôi, có chuyện muốn bàn với em.”