Mạc Phụ Hàn Hạ

Mạc Phụ Hàn Hạ Đinh Mặc Mạc Phụ Hàn Hạ - Quyển 1 Chương 13

Hà Tĩnh gật đầu:“À.” “Thứ hai.” Mộc Hàn Hạ khẽ hạ giọng,“Cậu cho rằng tất cả hàng hóa đưa vào siêu thị chúng ta đều có chất lượng tốt nhất, giá cả rẻ nhất sao?” Không hoàn toàn thế đâu. Các nhà cung ứng muốn đưa hàng hóa vào siêu thị đều phải nộp tiền mặt bằng, còn phải đút lót cho các phòng ban. Đôi khi tiền mặt bằng không phải là quan trọng nhất, mà là phải đút lót đúng chỗ.” Hà Tĩnh đã sớm nghe thấy quy tắc này, nhưng hiện tại nghe thấy Mộc Hàn Hạ nói chắc chắn như vậy vẫn mở to hai mắt nhìn:“Ý của cậu là vì vậy mặt hàng trang phục của chúng ta không thể tốt bằng Vĩnh Chính?” Mộc Hàn Hạ gật đầu, cô nhớ tới cuộc điện thoại mình nghe thấy khi ở bên ngoài cửa phòng Mạnh Cương:“Không chỉ có mặt hàng trang phục. Anh nghĩ xem chúng ta đã khai trương bao nhiêu năm rồi, các nhà cung ứng cũng đã hợp tác với chúng ta bảy, tám năm. Quan hệ giữa họ và Mạnh tổng, cùng với các quản lý khác đều rất rắc rối. Muốn thay đổi ư, nói còn dễ hơn làm.” Hà Tĩnh yên lặng nghe âm thầm tặc lưỡi, không dám bàn luận quá sâu, cảm thán nói:“Theo như lời cậu nói, bởi vì các nhà cung ứng, lại còn những mối quan hệ phức tạp, nên chúng ta chắc chắn không thắng được Vĩnh Chính?” Mộc Hàn Hạ lại đáp:“Tớ cảm thấy những điều này chỉ là thứ yếu, quan trọng là...” “Là cái gì?” “Là tư thái.” Hà Tĩnh hơi sững sờ:“Đó là cái gì? Tớ nói này A Hạ, cậu mới đến bộ phận thị trường được có một tháng, mà đã nói chuyện càng ngày càng giả vờ ~thâm sâu rồi.” “Bớt nói linh tinh đi.” Mộc Hàn Hạ khẽ nói,“Chẳng lẽ trước kia tớ không giả vờ sao?”

Hà Tĩnh khúc khích cười, Mộc Hàn Hạ cũng cười, sau đó nghiêm túc nói:“Trước đó tớ cảm thấy lần đại xúc tiến tiêu thụ này Mạnh tổng làm rất tuyệt vời, rất lợi hại. Dùng chiến tranh giá cả để bức đối phương tới cảnh ngộ khó khăn. Cho tới nay, siêu thị của chúng ta và các siêu thị khác đều làm như vậy. Tớ cũng luôn nghĩ đến Lâm Mạc Thần...cũng chính là người lãnh đạo hiện tại của Vĩnh Chính, là một kẻ nhiều thủ đoạn, nham hiểm, nhưng hiện tại anh ta có thể bán trang phục thành công như vậy khiến tớ cảm thấy vô cùng xúc động. Tớ cảm thấy anh ta không giống như những người khác.

Những người khác hoặc là tuân theo quy luật thông thường, hoặc là sống chết đạt được lợi ích, hoặc là nghĩ ra sách lược có lợi cho mình để hại đối thủ. Cho dù là Mạnh tổng vốn là người có kinh nghiệm, lão luyện trong chốn thương trường, nhưng anh ta cũng không hề giống với Lâm Mạc Thần. Anh ta dùng một hình thức đổi mới, chất lượng tốt hơn, cũng càng dụng tâm hơn đối với mặt hàng trang phục trong siêu thị. Loại cảm giác này giống như...chúng ta muốn cố gắng đứng trên đỉnh đầu đối thủ, nhưng ngay từ đầu anh ta đã đứng đầu ngành đó rồi. Đây là tư thái của anh ta, vì vậy anh ta vừa ra tay, chúng ta mới cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.” Tuy nhiên hai tuần tiếp theo Mộc Hàn Hạ mới biết được “thành kiến” mình dành cho Lâm Mạc Thần ngay từ đầu thực ra hoàn toàn đúng. Anh ta là người đứng đầu ngành, cũng đồng thời là kẻ nhiều thủ đoạn, âm hiểm.

Tuần thứ hai Vĩnh Chính khai trương, toàn bộ thực phẩm nấu chín giảm 95%, cũng cam đoan, trong tuần này không hài lòng về hương vị có thể không trả tiền; nếu có chút vấn đề nào về chất lượng sẽ đồng loạt phạt 1000 tệ. Lại còn mời đến siêu thị những đầu bếp trong các cửa hàng ăn biểu diễn quy trình nấu chín thức ăn, khí phách của những đầu bếp nổi tiếng nghiễm nhiên thu hút được vô số người dân vây xem.

Đồng thời quần áo cũng giảm 92% và cho biết giá cả này cũng chỉ áp dụng trong một tuần, cuối tuần sẽ khôi phục lại giá gốc, nhanh chóng đặt mua. Bởi vậy dù doanh số trang phục hạ xuống, nhưng vẫn khả quan như cũ.

Tuần đó, doanh thu của Vĩnh Chính đột phá 300 vạn, Nhạc Nhã giảm xuống còn 120-150 vạn.


Tuần thứ ba, Vĩnh Chính giảm giá 95% toàn bộ đồ dùng cho giường ngủ, thực phẩm nấu chín cũng giảm tới 92%.

Lâm Mạc Thần âm hiểm ở chỗ, những mặt hàng anh ta chọn công kích đều là điểm yếu của Nhạc Nhã. Mặt hàng trang phục, toàn bộ các siêu thị đều kém, trong đó có Nhạc Nhã; còn thực phẩm nấu chín luôn có nhãn hiệu phức tạp, căn cơ rất sâu, Nhạc Nhã cũng không làm tốt; đồ dùng cho giường ngủ cũng thay đổi theo mùa xuân hạ, mặt hàng mà Nhạc Nhã bảo thủ, không quá coi trọng...

Hơn nữa tốc độ thay đổi công kích của anh ta vô cùng nhanh. Xúc tiến tiêu thụ từng mặt hàng chỉ diễn ra trong một tuần, cuối tuần lập tức thay đổi mục tiêu mới, điều này khiến Mạnh Cương thậm chí cả Nhạc Nhã đều trở tay không kịp. Bạn còn chưa kịp tìm sách lược phản kích với thực phẩm nấu chín, anh ta đã quay đầu công kích đồ dùng trên giường ngủ của bạn... Toàn bộ kế hoạch của anh ta khẳng định là đã sắp đặt tốt hết cả rồi, nếu không thì không có khả năng xoay chuyển hàng hóa như vậy. Mộc Hàn Hạ gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng mấy ngày nay Lâm Mạc Thần cầm cốc cà phê, ngồi trong văn phòng, chỉ đạo mọi thứ. Tay anh ta chỉ chỗ nào, người của Vĩnh Chính sẽ cho một dao vào Nhạc Nhã ở chỗ ấy.

Nhưng cả ngành siêu thị ai đã từng trải qua như vậy? Ai lại tàn nhẫn lợi hại như vậy? Quả thật đem một lần khai trương trở thành một lần chiến đấu công thành. Hơn nữa lại chuyên tấn công vào điểm yếu của địch, đánh tổ hợp, tia chớp, vô ảnh...

Trong lúc đó, Mạnh Cương cũng tổ chức mấy lần phản kích, lợi dụng những mặt hàng Nhạc Nhã chiếm ưu thế như lương thực, hoa quả, triển khai xúc tiến tiêu thụ mạnh mẽ, vãn hồi một chút doanh số, nhưng thanh thế của Lâm Mạc Thần quá lớn, trù tính chặt chẽ chu đáo khó có thể đánh bại. Còn Mạnh Cương trước đó đã phải chi tới 300 vạn, lại còn các mối quan hệ ràng buộc, cho dù anh ta khôn khéo lõi đời, nhưng tất cả các phương diện đều bị Lâm Mạc Thần chiếm thế thượng phong, nên trong lúc đó khó mà xoay chuyển được cục diện.

Cuộc chiến khai trương của Vĩnh Chính xem như hoàn toàn thắng lợi. Hiện tại người tiêu thụ trong cả khu vực, ai cũng biết siêu thị Vĩnh Chính giá cả vừa rẻ chất lượng lại tốt, hoàn toàn ngang hàng với Nhạc Nhã, thậm chí còn hơn một chút.


Nếu nói mấy ngày nay trong lòng Mạnh Cương không tức giận, không ủ dột thì đều là giả. Người trong thương trường, nhân mạch, tiền tài, phụ nữ... tất cả đều không phải là vấn đề, sợ nhất là gặp phải những ván bài không theo lẽ thường, đối thủ khó chơi. Anh ta phá hủy quy tắc ngầm vốn ó trong thị trường, phá hủy thói quen và lợi ích của rất nhiều người. Hơn nữa càng làm cho bạn rõ ràng cảm giác được uy hiếp vô cùng lớn.

Nhưng nguyên nhân khiến cho Mạnh Cương rối loạn cũng không phải là chuyện này. Anh ta đã thăng trầm bao năm trong ngành sản xuất này, thậm chí nền tảng ở Nhạc Nhã và thành phố Giang đều vững chắc. Cho dù siêu thị này thất bại cũng không có chút ảnh hưởng nào đến anh ta.

Coi như từ bỏ, sau này sẽ tìm cơ hội phản kích.

Vẫn tiếp tục làm xúc tiến tiêu thụ trong siêu thị, không thể lơi lỏng trong việc đối đầu với Vĩnh Chính; vẫn phải răn dạy và cổ vũ nhân viên như cũ, bảo đảm lòng không thể tan, sĩ khí không thể mất. So với quá khứ, hiện tại Mạnh Cương càng cần nhiều nhân mạch, càng cần nhiều lợi ích để trao đổi.

Chạng vạng hôm nay, hoàng hôn buông xuống, Mạnh Cương ở trong văn phòng, vừa mới cởi áo sơ mi, thay quần áo bình thường, trợ lí Tiểu Trần đến gõ cửa:“Mạnh tổng, tối mai có bữa tiệc với Cục trưởng Tạ, bên bộ phận thị trường hỏi ngài muốn dẫn ai đi?” Mạnh Cương hơi trầm ngâm:“Cậu sắp xếp đi.”

Tiểu Trần nói:“Vâng. Cấp dưới của bên Cục trưởng Tạ toàn là nam, tôi thấy nên mang theo một cô gái để làm sôi động bầu không khí, cũng đỡ bị bọn họ chuốc rượu. Nếu không chọn Mộc Hàn Hạ đi.” Mạnh Cương quay đầu liếc cậu ta, im lặng mấy giây mới nói:“Cứ vậy đi.” Khi nhận được điện thoại của quản lý bộ phận thị trường, Mộc Hàn Hạ đang đứng bên ngoài cửa siêu thị Vĩnh Chính.

Mấy ngày nay thành tích của Nhạc Nhã rất thấp, mà cô cũng không là gì, cũng chả gây ra được ảnh hưởng gì, vì vậy cô khá rảnh rỗi. Do đó hôm nay cô tính đến Vĩnh Chính xem xét, nhìn xem người ta làm như thế nào, biết người biết ta thì mới có lợi.

Quản lý gọi điện thoại cũng rất vội vàng, chỉ nói là có bữa tiệc, bảo cô đi theo, cũng không nói rõ là đi xã giao với Mạnh Cương nên Mộc Hàn Hạ đành phải đồng ý.

Cúp điện thoại, cô hơi lén lút lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai đội vào, thả tóc dài xuống rồi mới không nhanh không chậm bước vào siêu thị Vĩnh Chính. Lời tác giả: Nói rõ một chút: 1- Sách lược chiến tranh siêu thị là lấy từ vụ án thật, không phải đọc trong sách mà là do tôi đặc biệt thăm hỏi một vị sư phụ trước kia của chồng Lão Mặc, là một nhân vật có một hệ thống siêu thị tiếng tăm lừng lẫy trong nước. Thật khéo là ông ấy cũng họ Lâm, người Đài Loan. Một số câu chuyện trong quyển 1 này chính là tầm năm 2000 lẻ mấy, “Siêu thị Đại X Phát” ở Đài Loan tấn công siêu thị X Nhã, áp dụng một loạt sách lược chân thực. Ông ấy là một người vô cùng giỏi, am hiểu tấn công, trời sinh cũng vô cùng thích tấn công. Trong hệ thống siêu thị rất nhiều người đã từng nghe đến tên của ông ấy. Đương nhiên chắc chắn là tiểu thuyết phải khoa trương hơn một chút so với hiện thực, sau đó cũng có rất nhiều tình tiết mới được thiết kế và thay đổi.

2- Nhân vật Mạnh Cương này có độc giả rất thích, nhưng cũng có độc giả rất ghét. Không sao, anh ta đại diện cho một loại người khác trên thương trường, con người thực tế, không có bối cảnh, bằng cấp xuất sắc, cũng không có hôn nhân và tình yêu thuận lợi. Đối với anh ta muốn có thứ gì anh ta sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để đạt được ích lợi và dục vọng. Tôi chính là muốn viết một nhân vật như vậy, nhưng mọi người yên tâm tôi sẽ không để anh ta cướp đoạt danh tiếng của nam chính, nhìn chung trong sách của tôi, Lý Huân Nhiên so với Bạc Cận Ngôn, Từ Tư Bạch so với Hàn Trầm, Đinh Hành so với Trần Bắc Nghiêu, không phải mở đầu nam phụ nào cũng đều rất lấp lánh, nhưng sau đó đều bị nam chủ biến thành mẩu vụn đó ư?