Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ Mộng. Thiên Hàng Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ - Quyển 2 Chương 56: Ánh bình minh lúc rạng đông (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

【 Kiểm tra thấy hồn phách của kí chủ bị hao tổn, hệ thống cung cấp dịch vụ bảo vệ. 】

【Năng lượng của hệ thống có thể cung cấp một điểm chữa trị cho hồn phách của ký chủ, có muốn chữa trị hay không?】

【 Muốn. 】 Diệp Thiều An đáp lại.

【 Kích hoạt chức năng chữa trị. 】

Ánh sáng mềm mại ôn hòa bao phủ Diệp Thiều An, đó là một loại cảm giác hoàn toàn không giống với trước đây, tựa như được đắm mình trong thánh quang, rửa trôi tất cả phiền não, vui sướng kích động đến mức làm người ta không nhịn được muốn rơi lệ,

Hắn có thể cảm giác được có cái gì đó đang dung nhập vào linh hồn, đánh thức một góc linh hồn đang an nghỉ của hắn, mảnh vỡ linh hồn được đánh thức phát ra âm thanh vui sướng giống như đứa trẻ sơ sinh, mỗi một góc linh hồn đều nhảy múa theo nó, phảng phất như đang ăn mừng chuyện gì đó vui lắm;

Cảm giác lần này, còn mạnh mẽ hơn hai lần trước.

Mãi cho đến tận khi kết thúc, Diệp Thiều An vẫn còn ảo giác hoảng hốt.

【 Nhắc nhở, nhắc nhở, năng lượng không đủ, đình chỉ chữa trị. 】

【 Nhắc nhở, nhắc nhở, năng lượng không đủ, đình chỉ chữa trị. 】

Chùm sáng mềm mại đó chớp mắt đã biến mất hầu như không còn, Diệp Thiều An hơi nhắm hai mắt lại, hắn nghĩ, hắn giống như đã ngộ ra được gì đó, nhưng lại giống như chẳng biết gì.

Sau mỗi một lần kết thúc nhiệm vụ hệ thống trở nên máy móc hơn, hoàn toàn không giống cái hệ thống vừa hoạt bát vừa thích lải nhải đó, thậm chí ngay cả ngữ khí sau mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ đều chưa từng thay đổi, giống như một chương trình được cài đặt vậy,

【Kí chủ có muốn tiến vào thế giới tiếp theo không? 】Âm thanh khá là lạnh nhạt của hệ thống 001 vang lên trong đầu Diệp Thiều An, đánh gãy dòng suy tư của Diệp Thiều An, Diệp Thiều An hơi sững sờ, nhân tiện nói: 【 Có. 】

Nếu thế giới thứ ba đã xác thực suy đoán của hắn, như vậy thế giới thứ tư, có phải cũng giống như hắn đang suy đoán không?

Những thế giới này cùng thế giới trung gian, đến tột cùng là có liên hệ gì? Những thế giới này được hệ thống chọn ra như thế nào?

【Keng, hệ thống vạn nhân mê được kích hoạt, lập tức lựa chọn thế giới, kí chủ lập tức sẽ tiến vào thế giới thứ tư, xin nhớ nhiệm vụ của chúng ta —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta.】 Hệ thống 001 lạnh nhạt nói: 【Kí chủ Diệp Thiều An, hệ thống 001 hết sức trung thành vì ngài phục vụ, nguyện vì ngài cung cấp tất cả mọi sự giúp đỡ.】



【Đường hầm thời không mở ra, thế giới thứ tư hoan nghênh kí chủ đến.】

Diệp Thiều An nhắm mắt lại, sau một khắc, vô số ký ức xuất hiện trong đầu hắn.

Ở thế giới này, hắn là một học sinh bình thường, coi như là một cô nhi, thời điểm hắn học lớp 9 cha mẹ hắn đột ngột qua đời, để lại cho hắn một lượng tài sản không nhỏ, mà Diệp Thiều An lại mãi vẫn không thể thoát ra khỏi bóng ma quá khứ, là Tạ Huân Triết vẫn luôn ở bên cạnh hắn bầu bạn với hắn, an ủi hắn, lôi hắn ra từ trong bóng tối, cha của Diệp Thiều An là cũng cô nhi, mẹ hắn lại là con gái một, năm hắn 6 tuổi ông ngoại liền qua đời, năm hắn 12 tuổi bà ngoại cũng theo chân ông rời đi, cho nên thời điểm cha mẹ Diệp Thiều An qua đời, trong nhà không có một thân thích nào có thể nhờ cậy giúp đỡ được, Tạ Huân Triết chạy trước chạy sau, tuy rằng gã cũng mới chỉ là thằng nhóc 16 tuổi, lại cơ hồ một mình ôm lấy mọi việc trong tang lễ của cha mẹ Diệp Thiều An.

Tạ Huân Triết là bạn bè duy nhất của Diệp Thiều An, từ tiểu học đến trung học, bọn họ vẫn là anh em tốt nhất, vĩnh viễn ngồi cùng bàn, sau khi trận tai nạn xảy ra vào năm lớp 9 ấy, Diệp Thiều An không còn tâm tư để học hành đành phải bỏ học, Tạ Huân Triết vì an ủi Diệp Thiều An vẫn luôn làm bạn với hắn, trốn học cơ hồ đã trở thành chuyện thường ở huyện, cuối cùng bị thi trượt cấp 3, bị cha gã cầm roi quất một trận.

Nghỉ hè năm ấy, Tạ Huân Triết cẩn thận đưa ra ý muốn Diệp Thiều An quay trở lại trường học, bọn họ có thể cùng nhau học lại lớp 9, rồi cùng vào một trường cấp 3, cùng tiến cùng lùi, làm anh em tốt một đời một kiếp.

Tạ Huân Triết là vì hắn mới trễ nải chuyện học hành, Diệp Thiều An tuy rằng chìm trong bi thống, nhưng cũng biết Tạ Huân Triết đã vì hắn mà làm những gì, tâm trạng tràn đầy sự hổ thẹn, tuy rằng bởi vì sự cố đó hắn không muốn ra ngoài gặp người lạ cũng không muốn rời khỏi nhà, thế nhưng dưới sự khuyên bảo của Tạ Huân Triết, hắn cuối cùng cũng rời khỏi cái vỏ ốc của mình, cùng Tạ Huân Triết học lại lớp 9.

Diệp Thiều An tuy rằng về với vườn trường, thế nhưng hắn lại trầm mặc ít nói, thậm chí có mấy phần âm u, ngoại trừ Tạ Huân Triết, hắn không muốn giao lưu với bất luận kẻ nào, tình huống như thế đến cấp ba mới được cải thiện, tuy từ năm lớp 9 đến năm lớp 10 hắn đều trầm mặc ít nói, không giao lưu với người ta, nhưng đến năm học lớp 11, hắn từ từ đi ra khỏi cái mai rùa của mình, hắn vốn là một cậu nhóc tính tình dương quang, lại dậy thì thành công, từ trước đến giờ luôn được người ta yêu thích, trước khi chuyện đó xảy ra, hắn ở trong trường học cũng là một nhân vật nổi tiếng, thấy hắn có nhu cầu muốn trò chuyện với bạn học cùng lớp, bạn bè ai cũng thân mật vươn tay ra với hắn.

Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, không biết vì sao, các bạn học trong lớp bắt đầu dùng ánh mắt quái dị nhìn Diệp Thiều An, cũng không tiếp tục trò chuyện với Diệp Thiều An nữa, rất nhiều người đều tránh Diệp Thiều An như tránh hủi, Diệp Thiều An từ mờ mịt luống cuống trở nên càng thêm phong bế tâm linh, chỉ trong vòng ngắn ngủi có mấy tháng, cũng bởi vậy, hắn càng ỷ lại vào Tạ Huân Triết, bởi vì đây là bằng hữu duy nhất của hắn.

Tạ Huân Triết biết được chuyện này thì phi thường tức giận, thiếu chút nữa đã đánh người ta một trận, không giống với Diệp Thiều An, Tạ Huân Triết ôn hòa tuấn tú, thành tích ưu dị, lại là cán bộ hội học sinh, rất được thầy cô giáo yêu mến, còn là một tay bóng rổ cừ khôi, ở trong trường cũng có vài phần danh vọng, bạn bè vô cùng nhiều, thế nhưng tất cả mọi người đều biết, Diệp Thiều An mới là bạn thân của Tạ Huân Triết, so với anh em ruột thịt còn thân hơn.

Tạ Huân Triết vẫn luôn an ủi Diệp Thiều An, nói cho hắn biết lên đại học sẽ tốt hơn, Diệp Thiều An cũng từng cho là như vậy, Tạ Huân Triết thương lượng với hắn mấy trường đại học, cuối cùng chọn khoa toán của trường đại học S, trường đại học S là trường đại học đứng đầu của Trung Quốc, ký túc xá là phòng bốn người, Diệp Thiều An và Tạ Huân Triết lại được phân vào cùng một ký túc xá.

Thế nhưng đại học lại lặp lại bi kịch của cấp 3, Diệp Thiều An vẫn bị bài xích, không chỉ có hai bạn cùng phòng không thèm đáp lại hắn, mà bạn bè trong lớp cũng rất ít người nguyện ý nói chuyện với hắn, thậm chí ngay cả đàn anh đàn chị khóa trên cũng không thèm để ý tới hắn.

Hắn lại cô đơn một mình, bên người chỉ có Tạ Huân Triết.

Diệp Thiều An càng trở nên phong bế hơn, hắn thậm chí còn bị mắc bệnh trầm cảm nhẹ, thế nhưng hắn lại không nói cho ai biết, bao gồm cả Tạ Huân Triết, khác với hắn, Tạ Huân Triết ở trong trường rất vui vẻ sung sướng, cũng vô cùng bận rộn, hắn không muốn mang lại phiền phức cho Tạ Huân Triết. ( )

Diệp Thiều An chậm rãi mở mắt ra, lúc này đã là sáu giờ chiều, bọn họ buổi chiều không có tiết, Diệp Thiều An một mình nghỉ trưa ở ký túc xá, mãi cho tới tận bây giờ.

Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, hắn tuy rằng chưa từng học ở trường học của nhân loại, thế nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy không đúng lắm, hồi cấp 3 bạn bè cả lớp đồng thời bài xích một học sinh nói còn nghe được, lên đại học rồi bạn bè cả lớp lại bài xích một sinh viên, nghĩ sao cũng thấy kỳ quái.

Bọn họ một tuần mới có mấy tiết? Mới gặp nhau được mấy lần? Rất nhiều người đã học được cả học kỳ rồi cũng không nhớ được hết tên của toàn bộ bạn bè trong lớp, làm sao có thể bài xích chán ghét một người như thế? (Ừm, chính là tui nè, học cả học kỳ rồi còn chưa nhớ được hết tên bạn cùng teamwork lol)


Còn có bạn cùng phòng của Diệp Thiều An, trong trí nhớ của Diệp Thiều An, bọn họ căn bản chưa bao giờ gặp nhau, cái cảm giác chán ghét bài xích vô duyên vô cớ này từ đâu mà đến hả?

Nói như vậy, hồi ở cấp ba cũng không đúng lắm, ban đầu bạn bè đối xử với Diệp Thiều An đều phi thường thân mật, không biết tại sao, đột nhiên có một ngày, bọn họ liền tập thể bài xích Diệp Thiều An, ngay cả mấy người luôn ôn hòa với học bá cũng bắt đầu bài xích Diệp Thiều An.

Này thật sự là có chút… Kỳ quái nha.

Thế nhưng ký ức của nguyên chủ không có manh mối gì, Diệp Thiều An cũng chỉ có thể suy đoán trong lòng, lớn mật đặt ra giả thiết, cẩn thận tìm chứng cứ.

Hắn xuống giường, trong ký túc xá này nửa trên là giường nửa dưới là bàn học*, vô cùng rộng rãi, trong nháy mắt khi hắn xuống giường đó, cửa ký túc xá được mở ra.


Một giọng nam ôn hòa vang lên: “An An, cậu rốt cục cũng tỉnh rồi, tớ mấy lần trở lại ký túc xá đều thấy cậu còn đang ngủ, muốn mời An An ăn một bữa cơm thực sự là không dễ dàng nha.”

Giọng nam ấy đượm ý cười và trêu chọc, lộ ra một cảm giác thân mật không tả được, chỉ một câu nói, Diệp Thiều An đã biết người đến là ai.

Chỉ có một người mới nói chuyện với Diệp Thiều An như thế.

Đồng thời, âm thanh lạnh nhạt của hệ thống vang lên trong đầu Diệp Thiều An: 【 Nhiệm vụ chủ tuyến —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta, xuất hiện mục tiêu, Tạ Huân Triết, độ thiện cảm: 99. 】

99?!

Diệp Thiều An kinh ngạc trợn mắt lên.

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Ngay lúc này, một giọng nam lo lắng vang lên, một bóng người xuất hiện trước mắt hắn, Diệp Thiều An hơi sững sờ, lập tức đối diện với một đôi mắt tràn đầy quan tâm, con ngươi trong suốt rõ ràng, lại sâu không thấy đáy, thấy Diệp Thiều An nhìn sang, người đó đặt bàn tay lên trên trán Diệp Thiều An, thở phào nhẹ nhõm nói: “May là không phát sốt, còn có chỗ nào không thoải mái không? Cậu ngày hôm nay thoạt nhìn không có tinh thần gì nha, An An.”

“Tớ không sao.” Diệp Thiều An đáp: “Có thể là vì mới tỉnh ngủ, hơi chóng mặt thôi.”

“Vậy à.” Tạ Huân Triết có chút buồn cười bảo: “Cậu nói ngủ là ngủ suốt một buổi trưa, ngủ nhiều như vậy, có thể không bị chóng mặt sao?”

“Đi, tớ dẫn cậu ra ngoài hít thở không khí một chút.” Tạ Huân Triết lắc lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười ôn hòa, gã lại cười nói: “Đừng giống như con chuột suốt ngày chui rúc ở trong ổ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ.”

Diệp Thiều An bị Tạ Huân Triết cưỡng ép lôi ra ngoài, dọc theo đường đi có vô số nam nữ chào hỏi với Tạ Huân Triết, đồng thời, bọn họ đều sẽ mang theo ánh mắt bí ẩn, quái dị, thậm chí là xem thường khinh bỉ đảo qua Diệp Thiều An, điều này làm cho quái dị trong lòng Diệp Thiều An càng sâu.

Tạ Huân Triết bất động thanh sắc che trước mặt Diệp Thiều An, dăm ba câu đuổi mấy người trò chuyện với gã đi, gã dẫn Diệp Thiều An tới một quán cơm nhỏ bên ngoài trường học, đặt một phòng đơn, thuần thục chọn vài món, sau đó lôi hết dụng cụ ăn uống ra tráng nước sôi, rồi mới đưa lại cho Diệp Thiều An.

Ở bên cạnh gã, Diệp Thiều An phảng phất như cái gì cũng không cần làm, Tạ Huân Triết sẽ làm tốt mọi chuyện.

“An An, tớ muốn rút khỏi hội học sinh.” Tạ Huân Triết đưa cho Diệp Thiều An một cốc nước, thản nhiên nhắc đến chuyện này.

Diệp Thiều An uống một hớp nước, có chút ngây ngẩn cả người, mê mang hỏi: “Tại sao muốn rút khỏi?”

Tạ Huân Triết yên lặng nhìn Diệp Thiều An, trong con ngươi trong suốt minh mẫn tràn đầy cảm xúc khác thường, nửa ngày sau, gã mới khẽ rũ mắt xuống, có chút lười nhác nói: “Nhiều chuyện quá, chiếm dụng hết thời gian tớ và An An chung đụng.”

“Cậu nhìn lại bản thân một chút đi, nếu tớ không đến gọi cậu, cậu có phải muốn rúc trong ký túc xá làm ổ cả ngày? Câu định rúc trong đó bao lâu? Gọi cậu đi ra ngoài chơi cậu không đi, gọi cậu đi ăn cậu cũng không đi, bây giờ mới khai giảng được bao lâu, cậu đã gầy đi non nửa vòng, cậu bảo tớ làm sao yên tâm hả?”

Tạ Huân Triết dừng một chút, chậm rãi lắc đầu, khẽ cười nói: “Thời gian của tớ, thà dùng để nhìn An An còn có ích hơn.”

Diệp Thiều An hơi ngẩn người, tâm lý dâng lên một thứ tâm tình nguy hiểm không biết tên, Tạ Huân Triết đột nhiên bật cười: “Ha ha ha ha An An cậu cư nhiên lại tin, cậu cư nhiên lại tin.”

Gã lấy tay lau một vệt nước mắt nơi khóe mắt, ôn hòa sờ sờ mái tóc của Diệp Thiều An, sau khi cảm thụ được xúc cảm khiến người ta mê luyến đó, mới hơi nheo mắt lại, đèn nén dục vọng dâng mạnh trong lòng, khẽ cười nói: “Chỉ là không muốn để hội học sinh làm lỡ thời gian của tớ thôi.”

“Còn không bằng ra ngoài chơi bóng rổ đâu, dầu gì, ra ngoài chơi cùng cậu một chút cũng tốt, tớ thật sự sợ lỡ cậu ở ký túc xá rồi xảy ra chuyện gì thì chết.”

Tạ Huân Triết nhìn sâu vào Diệp Thiều An đang cúi thấp đầu, chỉ ở nơi hắn không nhìn thấy, gã mới có thể để dục vọng tùy ý bùng lên trong đôi mắt của mình,

Đồ ngốc,

Thời gian của tôi, đều thuộc về em,

Làm sao có thể để chuyện khác trì hoãn chứ?