Kiêu Thần

Kiêu Thần Cảnh Tục Kiêu Thần - Quyển 2 Chương 20: Dụ sát.

Thi thể người hầu nằm ngang chỗ cỏ khô bên ngoài sườn đê, máu tươi từ cổ ồ ồ trào ra, làm đỏ cả một mảng cỏ lớn, Cố Doanh Tụ mặc bộ váy áo xanh lục, trong tay cầm dao dính máu, đứng bên cạnh dòng máu chảy ra, trông xa như một bức tranh phái tượng hình ghê người.

Ba tên hạ nhân còn lại đang cưỡi trên lưng ngựa tất nhiên không hiểu gì về tác phẩm tượng hình, nhưng nhìn biểu hiện quyết tâm của Thất phu nhân một đao mãnh liệt đã thực sự đả kích tâm ý của bọn họ, khiến bọn họ không dám coi thường hay nghi ngờ lời nói của Thất phu nhân, ít nhất lúc này cũng không dám. Còn không kịp thể hiện tinh thần thỏ chết cáo khóc thương đối với đồng bọn đã chết, ba tên hạ nhân đều cầm đao trong tay, quay đầu ngựa lao gấp đi về hướng Hồ Đê.

Cho dù ba tên hạ nhân trong lòng đều hiểu rõ, người đuổi giết tên giặc cỏ Lâm Phược này đều là do nhị công tử phái đi rửa nhục, bọn họ nếu nhất định phải cứu Lâm Phược, tất nhiên sẽ đắc tội nhị công tử, tuy nhiên nếu so sánh hai chuyện này, đắc tội nhị công tử ít nhất tạm thời tuy không lưu được tính mạng, nhưng cũng sẽ không liên lụy người nhà.

Thấy ba tên hạ nhân thúc ngựa chạy về hướng Hồ đê, Cố Doanh Tụ giống như đã dùng hết khí lực toàn thân ngã ngồi trên đống cỏ khô, cũng không để ý có làm vết máu bắn tung tóe đầy người không, tay nắm cỏ khô nhìn chằm chằm về hướng Hồ Đê.

Nhóm nha hoàn, bà bà đều bị dọa sắc mặt trắng bệch nhìn Cố Doanh Tụ, bình thường họ đều biết Thất phu nhân là người lợi hại, nhưng ai cũng không thể tưởng tượng được hôm nay nàng sẽ quả quyết chính tay đâm kẻ tôi tớ không nghe mệnh lệnh của nàng, sau đó bắt những người khác đi Hồ Đê cứu người. Cố Doanh Tụ ngã ngồi xuống, trên mặt đất lạnh như băng, các nha hoàn, bà bà muốn nâng nàng đứng lên, hoặc mang cho nàng một cái đôn nhỏ, chỉ có điều hiện tại tất cả mọi người đều bị giật mình, ngay cả nha hoàn bên người Cố Doanh Tụ cũng đứng như mọc rễ dưới chân không dám tiến lên hầu hạ.

Triệu thị nhìn thấy Thất phu nhân giết người, trong lòng tuy rằng vô cùng khiếp sợ, nhưng nàng như Thất phu nhân, đều quan tâm đến vấn đề an nguy của Lâm Phược ở Hồ Đê và đứa con còn chưa có xuất hiện kia, thấy bốn tên người hậu không chịu nghe lệnh Thất phu nhân đi trợ giúp, nàng cũng hận không thể giết chết bọn họ. Cho dù trong lòng muốn như vậy, nhưng nhìn thấy chính tay Thất phu nhân đâm một người, Triệu thị cũng bị chấn động mãnh liệt, nàng đi tới nâng Thất phu nhân đứng dậy, cùng nhau nhìn về phía cánh đồng bát ngát ở Hồ Đê.


Ba tên hạ nhân thúc ngựa tới Hồ Đê, cách nơi Lâm Phược khoảng năm trăm bước, còn bọn Lâm Phược thì vào thôn Đông Dương phủ để tránh kỵ binh ngăn trở, đường lui đã bị quân lính ngăn trở, chỉ có thể đè cương ngựa giết từng tên cướp một.

Cố Doanh Tụ có thể cảm nhận được Chu Phổ cùng hai tên ở chợ lừa ngựa hôm qua đều là những kẻ tha hương nhưng vũ dũng, tuy nhiên hiện đang có bảy người truy kích bọn họ, thấy Lâm Phược đè cương ngựa khẩn cấp, Cố Doanh Tụ quả thực lo lắng Chu Phổ và hai tên kia liệu có thể bảo hộ Lâm Phược không bị tổn thương, trợ giúp chống đỡ khi qua bên này không.

Cục diện tiếp theo đã vượt quá xa sự tưởng tượng của Cố Doanh Tụ.

Cố Doanh Tụ thấy Lâm Phược ngã xuống ngựa, lăn đi lăn lại trên mặt đất nhưng rồi lại đứng lên, hướng về phía cổng thôn Đông Dương phủ lớn tiếng quát to. Từ bên này, Cố Doanh Tụ cũng không nghe rõ lắm Lâm Phược đang kêu cái gì, đoán rằng hắn đại khái nói cho tên gác cổng chặn lối vào cửa thôn, rằng họ chính là người đã phát hiện những tên thích khách và đã cứu mạng Cố Ngộ Trần giữa trưa hôm qua ở huyện Thạch Lương.

Binh sỹ gác cửa Đông Dương phủ bất động, bọn họ nhân sự không đủ, nếu đối phương có quỷ kế lừa bọn họ như vậy sẽ trở tay không kịp, phải làm sao bây giờ? Tuy nhiên sau đo lại thấy một kỵ binh trở lại trong thôn, đại khái là đi mời người của Cố gia tới nghiệm chứng.



Chu Phổ cùng hai người khác xuống ngựa, lúc đó một người tay cầm cung ở phía sau làm quấy nhiễu truy binh, đưa tay cung và ba cây tiễn còn sót lại ném cho Chu Phổ, Chu Phổ lập tức tiếp nhận cung tiễn, đưa tiễn lắp vào cung, còn hai cây tiễn ngậm vào miệng. Còn người kia đang cưỡi ngựa thấy việc bắn cung đã đủ rồi, hắn liền đem cung giao cho người bên cạnh, truy kích bảy tên giặc cỏ cẩn thận hơn, vọt tới trước tầm bắn cung liền xoay người xuống ngựa, nắm cương ngựa phía trước, thân mình giấu bên cạnh sườn ngựa xông lên.

Chu Phổ không hề do dự bắn ra một mũi tên trước, tên bắn trung một cổ một con ngựa, thừa dịp ngựa đau cất vó hí hết sức, lại nhanh chóng bắn ra tên thứ hai, cắm thẳng vào ngực một gã giặc cỏ. Cố Doanh Tụ cũng đã thấy qua tài nhóm người Hương Dũng biểu diễn tài bắn cung, chỉ cảm thấy tài bắn cung của Chu Phổ ở Thượng Lâm xã anh dũng không ai bì kịp.

Chỉ có điều lúc này trong tay Chu Phổ chỉ còn có một mũi tên, đối phương còn lại những sáu người, trong khi ba tên người hầu nàng phái đi cứu viện còn đang cách khoảng năm mươi bước. Cố Doanh Tụ biết Chu Phổ là một người vũ dũng có lẽ không sợ sáu tên giặc cỏ này, tuy nhiên nàng lo lắng Chu Phổ không có cách nào bảo vệ Lâm Phược chu toàn với nhân sự chỉ bằng một nửa của đối phương. Những tên giặc cỏ này cho dù giết người trước Đông Dương phủ cũng cảm thấy không sao cả, như vậy có thể thấy được quyết tâm giết Lâm Phược mạnh bao nhiêu.

Lúc này, từ xa có lại có tiếng vó ngựa chạy tới, Cố Doanh Tụ trong lòng cả kinh, chẳng lẽ còn có nhóm cướp khác đuổi theo? Nhóm binh sỹ do Lâm Tục Tông nuôi dưỡng từ xa chạy đến, có khoảng bảy tám người, đứng ở thượng Hồ Đê nhìn về phía hạ, nhìn phía Đông Bắc, Tây Bắc hai bên đều có hai đội quân Mã Triều đang chạy tới, trên lưng ngựa đều đeo cung nỏ, túi tiễn. Cố Doanh Tụ thấy tâm lạnh đi một nửa, Chu Phổ cùng hai người kia đối phó với sáu gã giặc cỏ cũng không đảm bảo mười phần thắng, huống chi người tới đều mang theo cung tiễn. Tuy nhiên có bốn người tiến tới tiếp cận phía sau sáu gã giặc cỏ khoảng trăm bước liền xuống ngựa, từ lưng ngựa lấy ra một cây cung dài hơn một phần ba, bao vây bắn vào chính giữa rất tuần tự lần lượt sáu cái “vù vù vù”, ước chừng đã bắn hết nửa túi tiễn, sáu tên giặc cỏ kia trên người đều cắm đến năm sáu tiễn ngã trên mặt đất, rốt cuộc không thể đứng lên, máu chảy thành dòng.

Trên phía thượng Hồ Đê tình thế hỗn loạn khiến mọi người trong thôn khẩu xem mà giật mình kinh hãi, ba tên hạ nhân đi cứu viện từ xa cũng ngừng lại, không biến là tiến lên thì hơn hay quay về thì hơn.

Tuy nhiên Cố Doanh Tụ lại hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Lâm Phược muốn dụ những tên quan binh mà nhị công tử Lâm Tục Tông lén nuôi dưỡng, chẳng lẽ vì vậy mà đêm hôm qua ngồi trên xe ngựa nói:
-Chờ hắn tới sẽ giết luôn, coi như một phần lễ tặng cho Doanh Tụ tỷ.

Thời gian còn rất ít, Cố gia không có ai xuất hiện tại thôn khẩu để xác nhận thân phận của đám người Lâm Phược, vì thế thị vệ Đông Dương phủ thấy Lâm Phược dùng thủ đoạn dụ bọn giặc cỏ ra để giết, trong lòng cũng không kìm nổi mà khẩn trương lên, tự nhiên lại làm ra trận thế sẵn sàng đón dịch không cho bọn họ tiến vào thôn.


Cố Doanh Tụ liền thấy Lâm Phược vỗ vỗ bụi đất trên người, ngây ngốc lên ngựa, cùng sáu người Chu Phổ thúc ngựa chạy tới bên này.

Lâm Phược cưỡi ngựa tới Hồ Đê, sau đó ngây ngốc xuống ngựa, nhìn thấy thi thể đang nằm sấp trên cỏ khô, dường như đã đoán được vừa rồi ở Hồ Đê đã phát sinh chuyện gì, lập tức nói với Cố Doanh Tụ:
-Thất phu nhân tới gặp Cố đại nhân sao?


Cố Doanh Tụ hận không thể chém một đao trên ngực hắn, vừa rồi tim đập thình thịch thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Lâm Phược coi như không thấy thi thể đang nằm sấp trên cỏ khô, Cố Doanh Tụ lại cố gắng nhịn xuống cảm giác ghê tởm sau khi giết người, cố gắng điềm tĩnh nói với ba tên người hầu cùng nhóm nha hoàn, bà bà:
-Lâm gia đệ tử gặp nạn, ai dám khoanh tay đứng nhìn, hắn, Triệu Năng chính là một tấm gương. Sau khi trở về, các ngươi nói hắn vì Lâm tú tài mà bị kẻ cướp giết chết, người thân trong nhà hắn có thể nhận được trợ cấp, rõ chưa? Thím Triệu, đỡ ta quay lại xe, gió lạnh làm ta có chút đau đầu.

Thím Triệu tuy còn lo lắng tới sự an nguy của Triệu Hổ, nhưng cũng không thể tiết lộ với người khác chuyện Thất phu nhân và Lâm Phược hẹn gặp Hồ Yển nói chuyện, chỉ có thể tới đỡ Thất phu nhân vào trong xe ngựa.

Ba tên người hầu cùng nhóm nha hoàn, bà bà làm sao còn dám hé răng, chỉ có thể đem thi thể nâng đến trước xe ngựa, buộc vào mặt sau xe ngựa không người cưỡi kia.

Mặc dù triều đình có pháp lệnh gia chủ không được tùy ý vận dụng hình phạt riêng với tôi tớ, nghiêm cấm vô cớ sát hại, nhưng trên thực tế ở nông thôn các dòng họ quyền lực hoành hành, không một đại gia tộc nào không áp dụng hình phạt riêng, đây trở thành một thủ đoạn quan trọng khiến tôi tợ kính sợ người trong tộc. Cho dù hình phạt riêng có làm bị thương tính mạng, bẩm báo với quan phủ đi nữa, quan phủ cho dù vô cùng công chính giải oan cho tôi tớ đó, nhưng việc gia chủ đánh chết tôi tớ cũng chỉ bị ba năm lưu đày.

Hôm đó sự việc khẩn cấp, tôi tớ hộ vệ kháng mệnh không cứu gia chủ, khiến cho gia chủ một đao giết chết hắn, cho dù bẩm báo quan phủ thì cũng chỉ bị phạt tiền mà thôi.

Người Cố gia rốt cục cũng xuất hiện tại cửa thôn, chính là hộ vệ trung niên bên người Cố Ngộ Trần ngày hôm qua.

Nghe được tin tức nói thích khách đang tụ tập tại Khách Bôn Mã Lai Lược, Dương Phác thực sự khiếp sợ nhóm thích khách cả gan làm loạn này, điều động hộ vệ kỵ binh Đông Dương phủ tới thôn khẩu để ngăn chặn, không để thích khách tiến vào thôn làm hại người tộc Cố gia. Hắn thì ở lại bên người Cố Ngộ Trần, làm hộ vệ giữ an toàn, không bao lâu sau, kỵ binh Đông Dương phủ phái người báo lại nói là có người tự xưng là ân nhân cứu mạng của Cố đại nhân, đang bị bảy tám thích khách vây công. Dương Phác trong nháy mắt nghĩ ngay tới Lâm Phược đêm qua đâm thích khách ở quán trà, hắn không thể để Cố Ngộ Trần đến thôn khẩu mạo hiểm, tự mình liền tới thôn khẩu. Nếu khoanh tay đứng nhìn kẻ cướp vây giết ân nhân cứu mạng Cố đại nhân ở thôn khẩu, nội tâm không khỏi áy náy, nếu chuyện này truyền ra Cố đại nhân sẽ trở thành trò cười trong quan trường: Ai lại đối đãi như vậy với ân nhân cứu mạng mình đây?

Dương Phác nhìn bảy tên cướp bị tiễn bắn chết nằm trên đất, trận chiến đã kết thúc, còn có ba con ngựa đang nằm trên đất, một con đã chết, hai con còn lại bị trúng tên, chảy máu rất nhiều, chân giãy dụa, mũi thở ra hơi thở trắng xóa, cũng khó mà sống nổi, cũng chẳng khác gì con ngựa kia, nhóm kỵ binh Đông Dương phủ cũng phái bốn người phân công tới bắt chúng.

Sau đó Lâm Phược cưỡi ngựa đằng sau xe ngựa Cố Doanh Tụ, chậm rãi đi về phía hạ Hồ Đê, đằng sau còn có một đội kỵ sĩ đi theo.


-Dương thúc
Cố Doanh Tụ thấy Dương Phác đến cổng thôn, liền kêu Triệu thị nhấc mành xe lên, nói cùng Lâm Phược:
-Dương thúc hai mươi năm trước đi theo nhị thúc ta đến Yến Kinh…

Lâm Phược trước đây cũng từng nghe nói đến Dương Phác, chỉ có điều hôm qua đã từng gặp mặt lại không biết.

Dương gia đã phục vụ ở Cố gia bốn đời, Dương Phác khi còn trẻ chính là võ tú tài huyện Thạch Lương, chỉ có điều triều đại này lại trọng văn hơn võ, trong kỳ thi tú tài Trung văn, văn cử nhân còn có công danh, còn trong kỳ thi võ tú tài, võ cử nhân lại phải gia nhập quân đội tích lũy công trạng mới có công danh. Dương Phác hai mươi năm trước không muốn gia nhập quân đội vất vả lập công, mà là đi theo Cố Ngộ Trần đến Yến Kinh tham gia hội nghị, cứ thế ở bên Cố Ngộ Trần tại Yến Kinh đã hai mươi năm.

-Lâm cử nhân, vừa rồi thực xin lỗi, hộ vệ Cố đại nhân có trọng trách trong người, hy vọng Lâm cử nhân có thể thông cảm.
Thủ lĩnh kỵ binh phủ Đông Dương chính là Phó úy Vân Kỵ của Binh Mã ti doanh phủ Đông Dương, là võ quan bát phẩm, hắn cũng biết vừa rồi chặn người bên ngoài thôn không cho vào thực sự là đắc tội rồi, lúc này cũng tiến tới bồi tội.

Lâm Phược không nói gì, Ngô Tề ngồi trên lưng ngựa phía sau hừ lạnh nói:
-Đại khái là do bộ dạng ta khả nghi, không đáng để các ngươi tín nhiệm, như vậy cũng không nên quấy rầy.
Sau đó ôm quyền nói với Lâm Phược:
-Lâm tú tài, sau này chúng ta còn gặp lại.

Thật ra không nhất thiết phải nói khó nghe như vậy, nhưng bọn Ngô Tề nóng lòng thoát ly để quay về chỗ giấu ngựa, tự nhiên sẽ phải nói khó nghe một chút. Năm người Ngô Tề nói xong liền quay đầu phi ngựa về phía xa. Dương Phác cùng Phó úy Vân Kỵ Đông Dương phủ đều nghĩ thầm những người này sao lại khó tính như vậy? Tuy nhiên là bọn họ sai trước, khi thấy nhóm Ngô Tề đã thúc ngựa đi xa mới quên mất phải giữ bọn họ lại.

Phó úy Vân Kỵ nhìn đám người Ngô Tề đi xa trong lòng còn nghĩ: ngựa chạy nhanh, tay cung cứng, thiện xạ tốt, thực đáng khả nghi. Hắn tuy nghĩ vậy nhưng cũng không tùy tiện nói ra, năm nay người nào trong đại tộc mà không có chút binh lính trong tay, hắn thầm nghĩ Lâm cử nhân không tức giận bỏ đi là tốt rồi.