Kiêu Thần

Kiêu Thần Cảnh Tục Kiêu Thần - Quyển 1 Chương 20: Định sách xuống biển. (1)

“Xuống biển?” Tần Thừa Tổ nghi hoặc nhìn Phó Thanh Hà.
Chu Phổ cùng Tào Tử Ngang khẽ hừ, quay đầu đi không nói lời nào, cũng không nhìn Phó Thanh Hà, thần thái không thể nghi ngờ là nói cho hắn biết: Ngươi không có tư cách đứng ra nói chuyện.
Ngô Tề ngược lại cảm thấy hứng thú, hắn đối với Phó Thanh Hà cũng là hiền lành nhất, cùi chỏ chống lên trên bàn, nghiêng thân thể tới hỏi: “Vì sao có thể xuống biển, Tam Hổ thúc nói nghe một chút?” Hắn vẫn xưng Phó Thanh Hà bằng tên cũ.
Phó Thanh Hà mặc kệ sắc mặt Chu Phổ, Tào Tử Ngang nói: “Ta biết được tin tức, Xa gia quy hàng đã là kết cuộc đã định, Xa gia sẽ phong hầu cát cứ Tấn An. Những năm gần đây đều nghe đồn Đông Hải đạo thật là do Xa gia dung túng, thế lực mới có thể hồi phục, lời đồn này hẳn là có thể tin. Xa gia quy hàng sắp trở thành sự thật, có lẽ Xa gia cần hướng về phía triều đình biểu đạt thành ý quy thuận, có lẽ Xa gia sẽ lo lắng tương lai Đông Hải đạo thành thế đuôi to khó vẫy, nhưng mà Xa gia cũng sẽ không hoàn toàn tự phế võ công, có thể dự đoán sau vài năm, thế lực Đông Hải đạo sẽ ở vào một sự cân đối vi diệu. Tình thế lúc này, Thừa Tổ, các người nhân số tuy ít, nhưng mà muốn rời bến cầu một chỗ sinh tồn cũng sẽ không tuyệt không khả năng..."
Tần Thừa Tổ nghĩ đến chiến thuyền ba cột buồm mắc cạn ở cửa biển Thanh Giang Phổ, hắn lại nhìn thoáng qua hai thiếu niên cầm trúc thứ thương ở đuôi thuyền ngoài cửa sổ hỏi: “Các ngươi cũng xuống biển?” Hắn đêm qua khi mới nhìn thấy những thiếu niên này thì còn tưởng rằng bọn họ giúp không được gì, bởi vì muốn cam đoan có thể công kích ở sau lưng, cướp quan thuyền, đám người Tần Thừa Tổ, Chu Phổ lặn xuống dưới nước, nhân thủ ở lại trên phảng thuyền có hạn, hắn không có nghĩ đến những thiếu niên này cầm trúc thương quái dị lại thành công ngăn cản quan binh xông vào buồng nhỏ trên tàu, thậm chí còn giết sáu quan binh.

“ừm, ta dẫn bọn hắn cùng với các ngươi cùng một chỗ xuống biển” Phó Thanh Hà nhìn thoáng qua thiếu niên ngoài cửa sổ, gật gật đầu nói, “Lâm gia đều có tiền đồ, chúng ta không thể trì hoãn hắn. Nói đến chúng ta muốn an bài ra biển, trên bờ không người chiếu ứng thì cũng không được...”
Đây là Lâm Phược cùng Phó Thanh Hà vừa rồi đã thương nghị.
Nếu không có đám người Tần Thừa Tổ, những thiếu niên này ở trên biển sinh tồn rất khó khăn; Lâm Phược trước lo lắng trở lại phủ Đông Dương hoặc là phủ Giang Ninh tìm một chỗ an trí bọn họ, trên thực tế cái này cũng rất khó khăn.
Đầu năm nay các nơi binh tai liên tiếp, bên trong phủ Giang Ninh, phủ Đông Dương đều có lưu dân tràn vào, Lâm Phược vừa khảo trúng cử nhân, thu lưu một hai lưu dân tha hương thì còn được, tại phủ Đông Dương thay bọn họ một lần nữa tạo tịch ngụ cũng dễ dàng, cũng không sợ có người truy cứu, nhưng mà muốn đồng thời an trí nhiều thiếu niên như vậy, thì tuyệt không phải là chuyện mà một cử nhân nho nhỏ như Lâm Phược hắn có thể làm được. Khả năng lớn nhất chính là bảo Phó Thanh Hà mang theo các thiếu niên trước trà trộn vào trong lưu dân rồi mới từ từ tính kế sau. Cái này cũng rất nguy hiểm, quan phủ sẽ không định kỳ thanh lý lưu dân trong phủ, hoặc là sẽ cho trở lại nguyên quán, hoặc là an trí tại địa phương, thân phận của các thiếu niên thủy chung vẫn là một vấn đề lớn nhất.


Giờ đây cùng đám người Tần Thừa Tổ đi ra biển, hoàn toàn không cần lo lắng gặp các thế lực hải tặc nhỏ. Đặc biệt ở trước mắt, lo lắng đến Xa gia sau khi quy thuận triều đình sẽ an ổn một thời gian ngắn, Đông Hải đạo cũng sẽ có điều thu liễm, cửa biển rời bến Dương Tử giang một vùng hải vực sẽ tương đối bình tĩnh.
Tần Thừa Tổ một hệ Lưu mã khấu này sau khi xuống biển sẽ không dùng đánh cướp mà sống nữa, Lâm Phược càng không hi vọng những thiếu niên này sa vào hải tặc gây họa nhân gian, Phó Thanh Hà mang theo các thiếu niên cùng Tần Thừa Tổ xuống biển, trên bờ cũng cần có người chiếu ứng, mới có thể miễn cưỡng ở trên biển sinh tồn. Mà người ở trên bờ chiếu ứng, không có ai so với Lâm Phược thích hợp hơn!
Qua vài năm, chờ Tiêu Đào Viễn rời Ninh Hải trấn, có thể cho những thiếu niên này trở lại Sùng Châu cùng người nhà đoàn tụ.
Phó Thanh Hà đề nghị xuống biển nghỉ ngơi lấy lại sức, Tần Thừa Tổ cau chân mày, khó có thể quyết đoán.
Tào Tử Ngang, Chu Phổ, Ngô Tề, Phùng Bội Bội các Lưu mã khấu đều lâm vào suy tư. Bọn họ đều tỉnh táo nhận thức được, không gian sinh tồn của bọn họ đã rất hẹp, xuống biển có lẽ là lựa chọn tốt, chiến thuyền ba cột buồm mắc cạn tại cửa biển Thanh Giang Phổ là một chiếc thuyền biển tốt, nhưng mà bọn họ không thể không lo lắng sự thật khó khăn: Bọn họ đã quen làm mã tặc, mười mấy năm qua một mực trên lưng ngựa kiếm ăn, đối với bọn họ mà nói, hải dương là địa phương lạ lẫm.
Trên biển làm sao có thể có chỗ đặt chân, như thế nào mới có thể có chỗ đứng ở trên biển, như thế nào tránh cùng các thế lực hải tặc khởi xung đột, người trên bờ phải chiếu ứng như thế nào? Những điều này đều cần phải lo lắng chu toàn.

Lâm Phược yên tĩnh ngồi ở một bên, nghe tiếng sóng đánh nhẹ lên trên mạn thuyền cùng với tiếng gió thổi nhẹ lướt qua cỏ lau, một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm màu xám, ánh trăng như nước từ ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên trên mặt hắn.
Tần Thừa Tổ hí mắt nhìn về phía Lâm Phược hỏi: “Đúng rồi, chỉ nghe Tam Hổ nói Lâm gia đối với hắn cũng có nghĩa viện thủ, ân cứu mạng, còn chưa từng nghe các người nói tỉ mỉ việc này”.

Tần Thừa Tổ đối với Lâm Phược cũng chưa quen thuộc, năm gần đây cũng không có nghe nói huyện Thạch Lương phủ Đông Dương xuất hiện nhân vật gì nổi danh, nhưng mà người thanh niên trước mắt này thật là khiến hắn thưởng thức không thôi. Lần này viện thủ, Phó Thanh Hà cũng đã xuất lực mạnh, nhưng mà Tần Thừa Tổ đối với Phó Thanh Hà có khúc mắc rất sâu, trong lòng đối với Phó Thanh Hà cảm kích có phần nhạt. Bất quá hắn đối với Lâm Phược cảm kích lại hoàn toàn khác, Lâm Phược theo chân bọn họ là hoàn toàn không có gì chung, đơn gián là có quan hệ với Phó Thanh Hà, cũng không đưa thân ở ngoài, mạo hiểm phong hiểm mất đầu diệt tộc mà viện thủ, bọn họ lần này có thể thoải mái cứu Tử Ngang cùng Tứ nương tử như thế toàn bộ cũng ý vào kỳ sách của hắn.
Ở trong mấy người Tần Thừa Tổ này, Chu Phổ vô cùng thẳng tính nhất, đối đãi người nhiệt tình cũng trực tiếp, vừa rồi khi tiến buồng nhỏ trên tàu thương nghị, hắn đã thân mật nắm vai Lâm Phược tán dương hắn: “Lão Chu ta sống những năm này, gặp qua không ít nhân vật anh hùng, ngươi tuyệt đối có thể coi là số một, Tần tiên sinh cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc dùng giằng không dứt khoát, trong lòng ta, hắn không bằng ngươi!”
Tần Thừa Tổ nghe xong cũng chỉ có thể cười khổ không thôi, hắn có tự mình hiểu rõ, biết mình thiện mưu khó đoạn, những năm này dẫn theo các huynh đệ cẩn thận lăn lộn Hoài Thượng làm mã tặc, cuối cùng cũng chạy không thoát họa Giang Lĩnh. Năm đó Phó Thanh Hà nếu có thể lưu lại, hắn cam nguyện để cho Phó Thanh Hà làm phó, nhưng mà giờ đây không phải lúc hối tiếc chuyện cũ, đối với tương lai phải có một ý định.
Nếu là bình thường quyết đoán, Tần Thừa Tổ tuyệt sẽ không đập nồi dìm thuyền đuổi theo hỏi thân phận của Lâm Phược, nhưng mà đang mang sinh tử tồn vong của hơn bốn mươi huynh đệ đi theo cùng với gần hai trăm gia quyến, Tần Thừa Tổ không thể không đem mỗi một chi tiết đều lo lắng chu đáo .
Lâm Phược cười cười nói: “Thật sự là không đáng nói đến, ta cùng Phó gia đều là sống sót sau tai nạn, chưa nói tới ai cứu ai, nhưng mà những thiếu niên này, gặp tao ngộ lại làm cho người ta cảm thấy rất là thương tiếc...” Trông cậy vào sau này có thể đồng tâm hiệp lực, có một số việc không cần phải gạt đám người Tần Thừa Tổ, Lâm Phược liền từ chuyện Tô My ngừng thuyền huyện Bạch Sa mãi nghệ giúp nạn thiên tai mà nói, từ Đông Hải đạo cướp người nói đến quan binh đem các thiếu niên tiếp tục làm con tin vơ vét tài sản tiền tài cùng với hắn cùng với Phó Thanh Hà ở trên hoang đảo giết quan binh cứu người đều nói rõ chi tiết cho đám người Tần Thừa Tổ nghe.
Chu Phổ nghe được ngọn nguồn sự tình, nắm chặt tay hận đến mắng to: “Bọn khốn này, đều là là chó nuôi thành! Giết rất thống khoái!” Đối với Lâm Phược càng kính trọng, đứng lên chắp tay nói, “Ta bình thường là không quen nhìn người đọc sách nhất, Lâm gia thật làm ta bội phục!”
“Không dám nhận” Lâm Phược lại hướng Tần Thừa Tổ chắp tay tạ lỗi, “Đang mang tính mạng ủa các thiếu niên, trước đó không có thể bẩm báo chi tiết, mong rằng Thừa Tổ thứ lỗi!”
“Cẩn thận là đúng” Tần Thừa Tổ nói, trong lòng của hắn cũng vì thân phận của Lâm Phược mà khiếp sợ, “Tần mỗ tuyệt đối không ngờ rằng Lâm gia thì ra là một thư sinh tài học đầy bụng” Cũng không phải nói tại thân phận cử nhân mà nhìn hắn có tiền nhiều quý, chỉ là hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Phược vừa thi hương trúng cử còn có thể không để ý tiền đồ, bất chấp sinh tử đối với bọn họ viện thủ, cũng hoàn toàn phá vỡ cái nhìn của hắn đối với người đọc sách trước nay.

“May mắn khảo trúng thôi, không đánh nhắc tới” Lâm Phược cười cười, thấy đám người Tần Thừa Tổ tựa như cũng vì thân phận cử nhân của hắn mà giật mình.
“Lâm gia lại là có thể may mắn à” Chu Phổ lặng lẽ cười xấu xa, con mắt nhìn về phía Tần Thừa Tổ nói, “Tần tiên sinh mười bốn tuổi đã khảo trúng tú tài, là thần đồng nổi danh phủ Hà Gian, đáng tiếc hắn đến ba mươi tuổi đều không có thể may mắn một hồi, bất đắc dĩ mới tòng quân, giờ đây trở thành đầu lĩnh mã tặc, càng không thể may mắn”.
Tần Thừa Tổ lắc đầu cười khổ; Tào Tử Ngang đấm nhẹ vai Chu Phổ, không cho hắn nói hưu nói vượn, nhưng mà sau khi hiểu rõ thân phận Lâm Phược cùng với những chuyện mà Lâm Phược vì Phó Thanh Hà, Tô My cùng với các thiếu niên đã làm, hắn đối với Lâm Phược cũng càng thêm khâm phục, cũng càng tin tưởng Lâm Phược cùng Phó Thanh Hà lần này đối với bọn họ viện thủ cũng không có tồn tư tâm gì. Tào Tử Ngang che miệng ho khan hai tiếng, mắt nhìn thấy Lâm Phược trong chốc lát, lắc đầu cười nói: “Thật sự là không thể tưởng được”.
Một tháng này, ngàn dặm hải cương trằn trọc, gió thổi ngày phơi nắng, Lâm Phược khí chất hình tượng cùng hình tượng thư sinh một tháng trước tại huyện Bạch Sa đã có biến hóa rất lớn, làn da bị gió biển thổi đen đúa thô ráp, gò má trắng trẻo mập mạp đã gầy xuống, bộ mặt góc cạnh cường tráng anh tuấn, mũi thẳng tắp, ánh mắt lợi hại, có một cổ nhuệ khí bừng bừng, trông thế nào cũng không như nho sinh bọn họ xưa nay ngày thường vẫn xem thường.
Tần Thừa Tổ ngồi ở bên cạnh giật mình nhớ tới một sự kiện, vỗ ót cùng Tào Tử Ngang nói: “Chúng ta chậm trễ Tô cô nương...”
“Đúng vậy, làm phiền Tứ nương tử đi một chuyến!” Tào Tử Ngang vội vàng đối với Tứ nương tử Phùng Bội Bội nói.
Bọn họ trước đều đem Tô My, Tiểu Man trở thành thiếp thất, tỳ nữ của Lâm Phược, nghị sự thì tất nhiên sẽ không thông báo các nàng tới, nào đâu nghĩ đến Tô My đúng là danh kỹ tiếng tăm vang dội Giang Đông Giang Ninh, Phó Thanh Hà cũng chỉ là hộ vệ mà nàng thuê? Đám người Tần Thừa Tổ bọn họ là Lưu mã khấu Hoài Thượng, đối với thân phận nhạc tịch của Tô My cũng không có gì xem thường, ngược lại, Tô My hào hiệp trợ giúp bọn họ cướp quan thuyền cũng làm bọn hắn khâm phục. Giờ mới biết đối với chủ tớ Tô My là chậm trễ, đã vội vàng bảo Tứ nương tử Phùng Bội Bội đi qua mời người.