- Tác giả: Đinh Mặc
- Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị
- Trạng thái: Đang ra
- Độ dài: 348
- Đọc đầy đủ truyện Chờ Tôi Có Tội tại: https://metruyenchu.net/cho-toi-co-toi
Vưu Minh Hứa căn bản không buồn để ý tới giọng điệu tức giận “tôi quản chị, cứ thích quản chị” của Ân Phùng. Song cô sững người vào khoảnh khắc mở cửa nhà.
Rất nhiều dây diện lấp lánh rủ xuống từ trần nhà. Bàn ăn được kê chính giữa, trên mặt bàn cắm đầy nến xếp thành hình mặt cười. Hai bộ đồ ăn và khăn ăn đặt gọn hai bên. Xung quanh bàn ăn còn có rất nhiều đóa hoa tươi thắm. Cả không gian đều chìm trong màu sắc lung linh mơ mộng, đẹp đến lãng mạn.
Vưu Minh Hứa lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng thế này, cô liếc nhìn Ân Phùng. Người nào đó tỉ mỉ sắp xếp chuẩn bị từng chút một bây giờ vẫn còn đang giận dỗi, im lặng đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt rúc vào cánh tay không thèm đoái hoài tới cô.
Vưu Minh Hứa bật cười.
Lúc này, Trần Phong từ phòng bếp bê ra mấy món tráng miệng, cười nói: “Cô Vưu, bữa cơm này thầy Ân đã đặc biệt sắp xếp để chúc mừng cô về nhà sau bốn ngày làm việc vất vả. Kết thúc bữa ăn còn có bánh ngọt nữa.”
Huyệt thái dương của Vưu Minh Hứa co giật. Hiện tại, cô không những cảm thấy Ân Phùng không bình thường, mà đến cả Trần Phong cũng có chút… chập chập. Cô đã sống bao nhiêu năm, song đây là lần đầu tiên thấy có người mở tiệc chúc mừng sau bốn ngày làm việc thế này.
Trần Phong quả không hổ là ‘trợ lý tốt nhất Trung Quốc’, thức thời quay trở lại phòng bếp. Ân Phùng vẫn nằm bò trên bàn bất động. Vưu Minh Hứa đi đến chọc chọc vào đầu anh, anh vẫn nằm im như chết.
Vưu Minh Hứa nói: “Chẳng phải anh muốn chúc mừng tôi sao?” Giọng nói của cô dịu dàng hơn ban nãy một chút, tên này cuối cùng cũng chậm rì rì ngóc đầu dậy, nhìn khuôn mặt sưng vù của cô bèn lập tức đứng dậy, nói: “Đưa chị đi bệnh viện trước đã!”
Vưu Minh Hứa kìm chế, nói: “Vết thương cỏn con đi bệnh viện làm gì. Tôi đi rửa mặt rồi bôi thuốc.” Nói xong bèn đi vào nhà tắm cẩn thận lau rửa vết thương, cô nhìn khuôn mặt sưng vù trong gương, xấu chết đi được.
Vưu Minh Hứa ném chiếc khăn bông, quay trở về phòng ngủ đã thấy Ân Phùng ngồi sẵn trong đó, trong tay cầm túi chườm đá. Vưu Minh Hứa nhận lấy, đắp lên mặt, vừa đau đớn vừa sảng khoái suýt xoa. Khóe môi Ân Phùng vụt lên ý cười, song lập tức lại làm mặt lạnh.
Vưu Minh Hứa nhịn cười, không để ý tới anh. Anh cầm tăm bông và rượu thuốc bên cạnh, nói: “Bỏ ra đi, tôi bôi thuốc cho chị.”
Vưu Minh Hứa duỗi tay: “Để tự tôi làm.”
Môi anh lại mím lại: “Không cần.”
Vưu Minh Hứa lười so đo với anh, cô bỏ túi chườm đá xuống, đưa khuôn mặt sưng vù về phía anh. Anh tỉ mỉ chấm thuốc, mặt Vưu Minh Hứa vừa ngứa ngáy vừa man mát lành lạnh. Cô nhìn khuôn mặt nghiêm túc trước mặt, anh bây giờ lại giống hệt như người đàn ông ngồi trên xe xem tài liệu khi trước rồi.
Thuốc đã bôi xong, cuối cùng cũng được ăn cơm.
Vưu Minh Hứa ngắm nhìn những món ăn tinh tế được bày khắp bàn, còn cả đầu bếp và người giúp việc không ngừng bê lên những món mới, cùng Trần Phong vẫn luôn đứng ngay ngắn bên cạnh nắm quyền kiểm soát cục diện. Cô chỉ vùi đầu ăn hùng hục. Ăn xong, buông dao nĩa, nói: “Này, lần này cảm ơn anh, lần sau không cần khoa trương thế này đâu. Tôi hai ba ngày lại phải tăng ca, về nhà chỉ muốn ăn bữa cơm bình thường thôi.”
Anh cúi đầu: “Biết rồi.”
Vưu Minh Hứa bỗng có cảm giác kỳ quái, tâm trí đứa bé này hình như trưởng thành hơn rồi thì phải, bắt đầu có suy nghĩ của riêng mình rồi đấy, không còn suy nghĩ nào cũng viết hết lên mặt, cũng không phải lời nào cũng nghe theo nữa.
Không, không đúng, thực chất kể từ giây phút hai người gặp nhau, dù anh ngốc nhưng vẫn luôn đó suy nghĩ độc lập của bản thân.
Ăn xong, tắm rửa xong, Vưu Minh Hứa ngồi ngoài ban công phòng khách dùng túi chườm đá đắp mặt. Lác đác vài ngôi sao lấp lánh treo trên bầu trời đã tối hẳn. Vưu Minh Hứa thảnh thơi ngồi trong ghế dựa.
Ân Phùng xách ghế ra ngồi bên cô. Anh cầm cốc nước ngọt uống từng ngụm một. Vưu Minh Hứa như cảm nhận được chất lỏng vừa mát vừa ngọt chảy trong cổ họng, cô nuốt ngụm nước miếng, nói: “Cho tôi một lon.”
Ân Phùng tức khắc bảo vệ cốc nước trong tay: “Đây là lon cuối cùng trong nhà rồi.”
Vưu Minh Hứa hừ khẽ một tiếng.
Anh lập tức nói: “Tôi cho người đi mua cho chị.”
Vưu Minh Hứa không có thói quen sai khiến người khác, nói: “Không cần, anh cho tôi uống một ngụm là được.” Cô là cảnh sát hình sự, có những đêm phải thức trực ban vừa mệt vừa khát, uống chung một chai nước cùng anh em huynh đệ là việc hết sức bình thường, đâu có cố kỵ đến mấy điều này.
Ân Phùng ngẩn ra, bởi vì trước nay anh chưa từng dùng chung, ăn chung với ai bao giờ. Anh thấy tim mình đập “bùm bụp”, từ từ đưa cốc nước về phía cô.
Vưu Minh Hứa nhận lấy ngay, ngẩng đầu uống hết ngụm lớn mới trả lại cho anh.
Ân Phùng nhận lại, vị trí cô đặt môi vừa hay khớp đúng vào vị trí anh từng uống. Ân Phùng cũng không miêu tả được cảm xúc lúc này, có chút khẩn trương, hơi chút mừng thầm, rõ ràng là cô dùng thứ anh đã dùng, mà anh lại có cảm giác như đang làm chuyện xấu vậy.
“Có lẽ suy đoán của anh sai rồi.” Vưu Minh Hứa nói.
Ân Phùng ngẩng đầu.
Vưu Minh Hứa nhìn về nơi xa, thuật lại toàn bộ tiến trình điều tra vụ án mấy ngày nay, sau đó nói: “Bên cạnh Tạ Huệ Phương không phát hiện được nghi phạm có động cơ hay thời gian gây án. Giả thuyết giết người trả thù mà anh chắc chắn e là không được thành lập. Phương hướng điều tra hiện tại của chúng tôi đã chuyển sang cướp của giết người rồi.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn anh, tưởng rằng sẽ nhìn thấy biểu cảm quẫn bách trên khuôn mặt ấy, nhưng không, thần sắc anh bình tĩnh, chỉ có hàng lông mày khẽ nhíu.
Vưu Minh Hứa cười cười, cướp cốc nước ngọt khỏi tay anh, lại uống thêm một ngụm lớn nữa.
“Tôi không sai.” Ân Phùng nói, “Cơ thể mỗi nạn nhân đều có nhiều vết chém, tên sát thủ tỉ mỉ thận trọng lựa chọn ra tay vào lúc chỉ có một mình Tạ Huệ Phương ở nhà. Còn cả hành động xếp chồng xác lên nhau không hề có một ý nghĩa thực tế nào, chỉ bộc lộ ám thị tâm lý. Những điều ấy điều chỉ rõ tâm trạng mãnh liệt và động cơ của hắn là giết người trả thù. Các chị chắc chắn đã bỏ sót điều gì đó.”
Vưu Minh Hứa im lặng đối mặt cùng anh mấy giây. Thực ra, vụ án này nhìn có vẻ đơn giản, song cô luôn cảm thấy kỳ lạ.
Ân Phùng nhân lúc đó lấy lại cốc nước ngọt trong tay cô, khi chạm môi vào thành cốc, chỉ có anh biết bản thân mình đã ngập ngừng mấy chút, sau đó chọn đúng vào vị trí nào đó, uống sạch chỗ nước còn lại, trái tim cũng âm thầm nhảy loạn trong lồng ngực. Sau đó anh nắm chặt, vần vò chiếc cốc trong tay một lúc, lộ ra nụ cười xán lạn: “Các chị điều tra theo hướng cướp của giết người chỉ tốn công vô ích, A Hứa chị chỉ đang làm chuyện ngốc nghếch thôi.”
Cho dù bản thân cô vốn ôm một bụng nghi ngờ với phương hướng điều tra, song nghe Ân Phùng nói vậy thì quả thực không thoải mái nổi, có cảm giác như cô và anh em đồng nghiệp bị Ân Phùng tát vào mặt vậy. Cô hừ khẽ một tiếng: “Anh quản nhiều thế làm gì? Điều tra thế nào, chúng tôi nói là được.”
Không hiểu vì sao, não bộ Ân Phùng bỗng như được một luồng sáng soi tỏ, tâm hồn như được soi sáng. Anh buột miệng: “Hay chúng ta cược đi.”
Vưu Minh Hứa nhướng mày.
Ân Phùng nói: “Cược vụ án này là giết người vì thù hằn hay giết người cướp của. Nếu mọi người điều tra theo tuyến trộm cắp thì tôi thắng. Điều tôi muốn là… Sau này điều tra án, chị đều phải dẫn tôi theo.”
Hết chương 44