- Tác giả: Đinh Mặc
- Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị
- Trạng thái: Đang ra
- Độ dài: 348
- Đọc đầy đủ truyện Chờ Tôi Có Tội tại: https://metruyenchu.net/cho-toi-co-toi
Thời tiết Tương Thành ấm áp hơn Tây Tạng rất nhiều. Đang giữa tháng Sáu, mặt trời chiếu rọi nhưng không bỏng rát. Những làn sương mù cũng mất tăm trong tiết trời này, trời xanh mây trắng, nước sông Tương xanh như ngọc bích, một tiết trời rất đẹp.
Vưu Minh Hứa mặc chiếc áo ngắn tay bước xuống máy bay cùng những người đồng nghiệp, áp giải theo còn có Cố Thiên Thành. Suốt quãng đường hai ngày này, Vưu Minh Hứa và hắn ta chỉ nhìn nhau từ xa chứ không giáp mặt nói chuyện. Người này rất trầm lặng, cũng rất bình tĩnh, không hề có nét hoảng loản khi đã lọt vào tay cảnh sát. Một người như hắn ta có lẽ đã từ bỏ mọi thứ của thế giới bên ngoài, chỉ còn sống trong thế giới của chính mình mà thôi.
Một nhóm cảnh sát ngồi lên chiếc xe cảnh sát tới đón, họ quay về đồn cùng tiếng còi xe inh ỏi. Mấy cảnh sát Tây Tạng quay về cùng bọn họ để thẩm vấn nghi phạm.
Một loạt các vụ án diễn ra trong thời gian ngắn với thủ đoạn tàn nhẫn, cho dù mới chỉ kéo dài chưa tới mấy tuần, song đã tạo ra một sức ảnh hưởng cực lớn tại Tương Thành, Tây Tạng thậm chí là lan ra phạm vi toàn quốc. May là vụ án được giải quyết nhanh chóng. Lúc này những đồng chí cảnh sát đang ngồi trong xe cười đùa vui vẻ, không khí rất thoải mái, còn nói phải để Vưu Minh Hứa chiêu đãi bởi vì lần này cô đã lập được công lớn.
Vưu Minh Hứa cười khẽ nói: “Được thôi, nếu ghi công trạng cho tôi, đảm bảo mọi người sẽ được một bữa no say.”
Các anh em đồng chí cười giả lả. Phán Giai nói: “Vưu tỷ Vưu tỷ, em muốn ăn tôm hùm.”
Vưu Minh Hứa: “Không thành vấn đề.”
Anh em trong đội hình sự ôm một tâm trạng vô cùng phức tạp với đóa hoa này của Cục Cảnh sát Nhạc Sơn. Một mặt, Vưu Minh Hứa đích thực rất xinh đẹp, thanh tú mà không quá mức kiều diễm ướt át, gầy nhưng không teo tóp, linh hoạt lanh lợi, không hề thua kém những minh tinh màn ảnh. Một mặt khác, bông hoa này ấy mà, hung hãn lắm. Bình thường ngạo khí bức trời, thỉnh thoảng khích người một câu thì không nói làm gì. Lại còn suốt ngày dùng đôi mắt phượng kia trêu trọc người ta đến ngứa ngáy con tim nữa kìa. Cô ấy giành được chức Quán quân trong trận đấu võ của Công an toàn tỉnh, nghe nói cô luyện tập Nhu quyền đã hơn chục năm. Nói cách khác, cô chính là người đánh lộn giỏi nhất trong Cục cảnh sát. Cho nên, anh có muốn theo đuổi cô ấy không? Cân nhắc kỹ trước đã, anh có áp chế nổi cô ấy không? Có xứng với cô ấy không?
Tất nhiên cũng có những cảnh sát của đội khác có ý với cô, kết quả là, đối với những người kín đáo, cô chỉ nói một câu ngắn gọn súc tích: “Tôi không có hứng thú với anh.” Còn những kẻ bám dai như đỉa, cô chỉ nhả ra một chữ: “Cút.”
Dần dần đó mà, trái tim những người đàn ông bắt đầu sợ sệt. Rồi dần dần nữa, thời gian mọi người cùng kề vai chiến đấu ngày càng nhiều, Vưu Minh Hứa vừa biết đánh nhau vừa biết nhẫn nhục lại còn vừa hung vừa dữ, thế là mấy anh em trong đội đều không còn coi cô là thân nữ nhi nữa. Những người ngoài đội cũng chỉ còn dám ngắm nhìn từ xa đóa hoa lạnh lùng cao ngạo này thôi.
Có điều, mọi người đều đã nghĩ đến cùng một vấn đề: Cuối cùng, ai sẽ có thể ngắt được bông hoa đầy gai này đây? Dù sao thì chắc hẳn đó phải là một nhân vật khiến người người khâm phục, nếu không chắc cả Cục cảnh sát này đều nghỉ việc hết.
Phân cục Cảnh sát Nhạc Sơn là mấy tòa nhà trắng trầm mặc trang nghiêm nằm dưới ngọn núi Nhạc Lộc. Mấy chiếc xe cảnh sát dừng lại, Vưu Minh Hứa nhảy xuống, vài người anh em đi theo sau cô. Cả một hàng người mới bước được mấy bước, bỗng có người chạy đến thì thầm vào tai cô: “Vưu tỷ, Cố Thiên Thành muốn nói chuyện với chị trước mới chịu phối hợp thẩm vấn.”
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn ra xa, dưới cây cổ thụ trong sân viện, người đó đã thay một chiếc T-shirt mới sạch sẽ cùng chiếc quần dài thoải mái, đang bị hai cảnh sát áp giải, tay đeo còng, hình như hắn ta đang nhìn về phía này.
Vưu Minh Hứa nói: “Được.”
Một đồng chí phía sau cất tiếng: “Vưu tỷ, không sao chứ?”
“Không sao. Các cậu vào trước đi.”
Trong phòng thẩm vấn đèn đóm sáng trưng, thấp thoáng có thể nghe được cả tiếng điện lưu, cho nên căn phòng khép kín càng thêm tĩnh lặng trống trải. Cố Thiên Thành ngồi một mình trước bàn, hai tay đeo còng đặt trên mặt bàn, gương mặt hắn ta không có biểu cảm nào, rất yên lặng.
Cánh cửa mở ra, Vưu Minh Hứa bước vào, cô đã khoác lên mình bộ cảnh phục, tóc buộc kiểu đuôi ngựa. Cố Thiên Thành nhìn cô đăm đắm, hắn phát giác ra trong nội tâm xuất hiện mấy phần tham lam và hưng phấn, hắn đột nhiên cúi đầu cười.
Vưu Minh Hứa dường như chưa phát hiện ra, cô kéo ghế ngồi xuống, lại móc ra một bao thuốc từ túi áo, châm một điếu thuốc đưa đến cho hắn ta. Hắn cười nhận lấy: “Cảm ơn nhé.” “Muốn nói gì với tôi?” Cô hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ muốn nhìn em thôi.”
Cô nói: “Nghiêm túc, thẳng thắn khai ra, kháng cự vô ích. Có điều tình hình của anh, cũng chẳng còn đường quay đầu nữa. Coi như có lời với gia quyến của những người bị hại kia, tích chút đức cho bản thân.”
Hắn nhả một hơi khói, nói: “Tôi không để tâm đến bọn họ.”
Vưu Minh Hứa cười cười: “Anh để tâm cái gì?”
Hắn nói: “Em là điểm kết thúc trong hành trình của tôi, tôi rất lấy làm tiếc vì không giết được em. Nhưng hình như cũng rất cam tâm tình nguyện để em bắt tôi. Thực chất tôi rất quý trọng em, có lẽ còn hiểu em hơn bất kỳ khác, quý trọng em, em có tin không? Hôm nay gọi em tới đây là để dặn dò em mấy câu: Đời người thực ra chẳng đáng. Đặc biệt là kiểu phụ nữ như em, quá coi trọng, quá trung thành với một thứ nào đó. Tương lai nếu như bị phản bội, bị đổ oan, thì em xong đời. Nhìn em có vẻ thông minh sáng suốt, gần như không có mưu mô chước quỷ. Đừng ngốc nữa, nhân tính không phải thứ tốt đẹp. Những người em bảo vệ, bọn chúng đều không xứng nhận được điều đó. Chỉ có bản thân em mới xứng mà thôi. Khi đó Minh Thao đã kéo em xuống nước thế nào, còn cả Trâu Phù Dung, Tống Lan cuối cùng đều bỏ lại em, em quên rồi ư? Nhớ kỹ lời tôi nói, ‘người không vì mình trời tru đất diệt’, đừng làm những việc ngốc nghếch như thế nữa. Tôi thực tâm thương xót em. Tình giữa chúng ta, tôi chết cũng sẽ không quên. Cũng hy vọng em đừng quên, mãi mãi khắc ghi những câu nói này của tôi dành cho em.”
Vưu Minh Hứa trầm mặc một khắc, cười nói: “Anh đúng là hết thuốc chữa. Anh xem anh cũng đã 28 tuổi rồi, kết quả là sự hiểu biết đối với thế giới và con người vẫn hạn hẹp và ấu trĩ không khác nào đứa trẻ con. Điều quan trọng trong cuộc đời vốn không phải người khác nhìn tôi thế nào, đối xử với tôi ra sao, mà là tôi rốt cuộc là người thế nào, đồng thời mỗi ngày đều sống đúng với bản thân, cho dù chỉ còn một ngày cuối cùng đi chăng nữa. Anh tưởng rằng bản thân sống rất phóng khoáng, không coi ai ra gì. Trên thực tế, những lời anh vừa nói đang chứng minh rằng, từ đầu tới cuối, anh đều sống dưới cái nhìn của người khác, tính toán người ta đối xử với anh thế nào. Chỉ những điều đó thôi, chìm đắm trong những điều đó mới bức anh đến phát điên đúng chứ? Được, tôi cũng hiểu rồi. Thực chất anh chính là một đứa trẻ bị người khác làm tổn thương rồi không đứng lên được nữa. Liều mạng, ngang ngược giết người để chứng tỏ bản thân, cũng là để người khác chú ý đến bản thân. Cố Thiên Thành, cuộc đời anh rất không đáng. Anh không sống nó cho tốt.”
Cố Thiên Thành im lặng, đường nét khuôn mặt cứng nhắc. Qua một hồi, hắn ngẩng đầu cười. Vưu Minh Hứa nhìn thấy vành mắt hắn đỏ hồng, trong đôi mắt đó dường như có ánh nước lấp lánh. Nhưng hạng người như hắn sẽ không rơi nước mắt. Hắn chỉ mím chặt môi. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt đó đã trở lại bình thường.
Vưu Minh Hứa đứng dậy, nói: “Còn có, tôi không thảm thương đến mức như anh nói. Tôi có thể giao tính mạng mình cho mỗi anh em đồng chí bên cạnh, cho dù là chết vì một người trong số đó, chết vì một người xa lạ như Minh Thao, đó là chức trách trong vai trò một người cảnh sát thì có vấn đề gì? Còn nữa, đừng có mở miệng khép miệng lại tình với cảm, tôi giả bộ mà anh cũng coi là thật? Vậy thì ngại quá, chết rồi cũng đừng nhớ nhung gì cả, tôi không chịu trách nhiệm đâu. Được rồi, đi đây. Anh ngoan ngoãn hợp tác. Cố Thiên Thành, trước khi chết hãy một lần nữa trở về là chính bản thân anh.”
Vưu Minh Hứa bước ra khỏi phòng thẩm vấn, phía sau lưng là một khoảng tĩnh lặng. Cô đóng cửa, hai cảnh sát tự động đi đến thay vị trí của cô. Bấy giờ đã là thời khắc mặt trời xuống núi, chiếc bóng dài in trên lối đi, sáng ngời nhưng cô quạnh. Cô bước đến cửa sổ hút thuốc, có chút ảo não vì chứng nghiện thuốc lá của bản thân. Cô dập tắt nửa điếu thuốc còn đang cháy dở, đi về phía phòng làm việc.
Bỗng gặp một đám người tụ tập trước đại sảnh. Phần lớn đều là những cặp vợ chồng lớn tuổi, ai nấy ngập tràn nước mắt, tâm trạng kích động. Cô biết, bọn họ chính là gia quyến của những nạn nhân trong vụ án sát thủ liên hoàn trên đường quốc lộ. Cô yên lặng quan sát bọn họ rồi quay người bước đi.
Ngày hôm nay, mọi người bận rộn đến nửa đêm mới tan làm. Vưu Minh Hứa cực kỳ mệt mỏi, bọn họ đến Tương Thành vào sáng sớm, cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng quay về chiếc ổ thân yêu ngủ quên trời quên đất quên hết mọi điều thôi.
Trước khi đi, Phán Giai cầm đến một tập tài liệu. Vưu Minh Hứa thuận miệng hỏi: “Cố Thiên Thành khai chưa?”
Phán Giai gật đầu: “Khai hết rồi. Thái độ cũng coi là phối hợp, chỉ là không nói nhiều, em cảm thấy anh ta không mấy tập trung.”
Vưu Minh Hứa ngừng một lát, cười cười: “Đi đây.”
Buổi tối đầu hạ mát mẻ, trời ngập đầy sao sáng. Tòa nhà Cục cảnh sát vẫn sáng ánh đèn, Vưu Minh Hứa cảm thấy chúng như những người sát khổng lồ im lìm chấn giữ một cả một vùng. Sự mệt mỏi tích lũy bao ngày đang dâng lên như thủy triều nhấn chìm cô, cô bước ra khỏi Cục cảnh sát chờ đợi xe taxi.
Xuất phát từ trực giác của cảnh sát, cô rất nhanh liền chú ý tới chiếc xe BMW màu đen đang đỗ ven đường, đèn xe bật sáng nhưng trong xe không có người. Cô lại nhìn sang bên cạnh, ba bóng người xuất hiện.
Bọn họ đứng nơi góc tường xa xa của Cục cảnh sát, một người ngồi, hai người đứng. Người đang ngồi cúi đầu, tay ôm đầu gối giống hệt như trẻ con. Hai người đứng là một nam một nữ, hình như đang cúi đầu khuyên nhủ gì đó với người kia, chốc chốc còn ngẩng đầu nhìn về bên này.
Vưu Minh Hứa nhanh nhạy phát giác ra, thầm kêu than trong lòng, quay người định đi về phía đường đối diện.
Nhưng muộn rồi.
Chỉ thấy người đang ngồi ngẩng phắt đầu, đứng bật dậy. Hai người bên cạnh vội đỡ lấy anh, song anh giật ra, người đã bắt đầu xông về phía Vưu Minh Hứa: “Chị ơi—— Chị ơi—— Tôi ở đây này——”
Vưu Minh Hứa: “……” Ôi lạy chúa!
Cô vô cảm nhìn anh xông qua bên này. Thực ra anh chạy rất nhanh, một tay vẫn còn giữ đống băng gạc trên người, bước chân loạng choạng, thập thà thập thềnh như chú cóc vậy. Nhưng Vưu Minh Hứa cũng không nghênh đón, chỉ im lặng đứng nhìn.
Vị tiên sinh Ân Phùng nổi tiếng đi đến trước mặt cô, gương mặt nhợt nhạt hơi đỏ lên, trong mắt lấp lánh niềm vui.
Người phụ nữ đi theo có sắc mặt lo lắng, còn thêm chút đau lòng, nói: “Ân Phùng, anh đừng chạy, vết thương còn chưa khỏi đấy.” Nói xong liền nhìn Vưu Minh Hứa.
Chàng trai trẻ tuổi khá bình tĩnh, chỉ im lặng buông thõng hai tay đứng sau lưng Ân Phùng. Có lẽ cậu ta là trợ lý của Ân Phùng. Vưu Minh Hứa quan sát Ân Phùng, anh mặc bộ quần áo bệnh nhân, mặt đã được rửa sạch sẽ, trên tay trên mặt đều dính băng, trên người quấn băng gạc. Nhưng anh đi chân trần, đôi chân trắng dính đầy bùn đất, còn có mấy vết đỏ hồng do cọ sát. Ngoài ra, trên trán và tay rõ ràng đều có vết thương mới nho nhỏ.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Sao cậu lại thành ra thế này?”
Ân Phùng ngẫm nghĩ, đáp: “Tôi cũng thấy bộ quần áo này không đẹp.”
Vưu Minh Hứa cảm thấy mấy sợi dây thần kinh trên trán cô đang không ngừng thi nhau nhảy múa, cô chuyển tầm mắt sang cậu thanh niên, cậu ta rất nhanh nhạy, lập tức cất giọng giải thích: “Sau khi thầy Ân tỉnh lại nháo nhào đi tìm chị. Ti vi phát tin tức Cục các chị bắt được nghi phạm, thầy ấy nhìn thấy chị trong đó. Sau đó nhân lúc y tá lơ là, thầy đã trốn khỏi bệnh viện. Vết thương mới trên người đều là do vấp ngã trên đường đi. Cảnh sát Vưu, xin chị khuyên nhủ thầy Ân quay về bệnh viện đi ạ. Thầy ấy bị thương không nhẹ, không nghiêm túc điều trị sẽ xảy ra chuyện mất.”
Vưu Minh Hứa nhìn thêm khuôn mặt nho nhã chàng trai mấy lượt, nghĩ thầm trong bụng, anh… trợ lý này của Ân Phùng, đúng là được việc. Rồi lại nghĩ, không biết chính chủ khi đầu óc chưa có vấn đề là người thế nào.
Vưu Minh Hứa nói với Ân Phùng: “Nghe thấy lời cậu ta nói chưa? Không chữa hẳn hoi là chết đấy, mau quay về bệnh viện đi.”
Người phụ nữ cũng kéo tay Ân Phùng khuyên nhủ: “Đúng vậy, mau về bệnh viện thôi, anh đừng như thế nữa, em xin anh đấy.”
Vưu Minh Hứa nhìn người phụ nữ.
Ân Phùng gạt phăng tay người đó ra, lộ ra thần sắc chán ghét và e dè, nói: “Liên quan gì đến chị? Tôi đâu có quen biết chị. Đừng chạm vào tôi nữa, tôi đánh đấy.” Rồi lại nhìn Vưu Minh Hứa, thần sắc biến thành nhút nhát, nũng nịu: “Minh Hứa, hôm đó tôi tỉnh lại không thấy chị đâu. Vì sao chị không đến tìm tôi?”
Vưu Minh Hứa im lặng, một tia hoảng loạn vụt lên trong mắt Ân Phùng, anh lập tức cắn môi, nghển cổ: “Dù sao tôi tìm thấy chị rồi, người khác sẽ không thể đưa tôi đi được nữa!”
Người phụ nữ bên cạnh anh nhìn Vưu Minh Hứa với nụ cười khổ phức tạp. Người trợ lý bình thản, tiếp tục giữ im lặng.
Vưu Minh Hứa ngừng một lúc, nói: “Ân Phùng tiên sinh, anh nhầm lẫn rồi chăng? Tôi không phải chị anh, không có nghĩa vụ gì với anh cả. Vụ án đã kết thúc, chúng ta cũng không còn quan hệ nào nữa. Hà cớ gì tôi phải trông nom anh?”
Ân Phùng ngẩn người nhìn cô, vành mắt dần đỏ lên.
Vưu Minh Hứa lạnh giọng: “Không được khóc!” rồi quay người đi mất.