Chào Mừng Đến Phòng Livestream Ác Mộng

Chào Mừng Đến Phòng Livestream Ác Mộng Tang Ốc Chào Mừng Đến Phòng Livestream Ác Mộng - Quyển 1 Chương 16

“…”

Vẻ mặt Tô Thành dại ra. Anh ta đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chàng trai tự xưng là “streamer mới” trước mặt.

Ôn Giản Ngôn chống một tay lên tường đứng dậy, khom lưng vỗ nhẹ bụi bẩn trên người, tự mình thở dài:

“Hầy… Tình huống bây giờ có chút phức tạp.”

Hắn thật sự không muốn trở về tầng bốn tẹo nào.

Không chỉ có tấm gương luôn như hổ rình mồi đối với linh hồn hắn, mà cả hai streamer kỳ cựu bị hắn chơi vố đau vẫn còn ở tầng bốn chưa xuống, càng miễn bàn đến “Đức Cha” khiến hắn rùng mình. Đây quả thực chính là nơi tập hợp tất cả những phần tử hắn không muốn đụng mặt nhất.

Hơn nữa, thời điểm cốt truyện sửa đổi 62% đã đủ làm Ôn Giản Ngôn đau đầu, kết quả bây giờ vô tình đạt tới 83%! Không ai đoán được tiếp theo sẽ xảy ra điều bất ngờ gì.

Vốn dĩ số tích phân trong tay cũng đủ để hắn kê cao gối ngủ. Nhưng bởi vì cây táo giống tự chủ trương, quét sạch tất cả tích phân, khiến hắn phải ký thỏa thuận với Từ Viện – người đã bán mạng đạt thành giao dịch với tấm gương, hoàn thành nhiệm vụ đối phương công bố.

Hơn nữa còn là loại nếu không hoàn thành sẽ chầu các cụ.

…Sầu tím người!

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Tô Thành đang đứng ngây như phỗng, vươn tay quơ quơ trước mặt anh ta: “Này, hồn đi đâu rồi?”

“…”

Tô Thành xuất thần.

Não bộ làm việc quá tải trở nên đình trệ hỗn loạn như đống hồ nhão, cả người rơi vào vòng lặp tự hoài nghi chính mình.

Hả?

Cái gì?

Chuyện gì đã xảy ra?

Chẳng lẽ nói…

Từ từ, không nên, hay là nói…

Ngay lúc anh ta đang lạc vào cõi thần tiên, Ôn Giản Ngôn bỗng cúi người kề sát mặt, ân cần hỏi thăm:

“Cậu không sao chứ?”

Khuôn mặt tuấn mỹ của chàng trai đột nhiên phóng đại, thị giác bị trùng kích khiến Tô Thành bật ngửa người về phía sau.

“!”

Việc mất trọng tâm đột ngột khiến anh ta lập tức hoàn hồn.

Sau hai giây ngơ ngác, lúc này Tô Thành mới bất giác trợn tròn mắt:

“Anh…”

Anh ta dùng đầu ngón tay run nhẹ chỉ vào chàng trai gần ngay trước mặt, hồi lâu vẫn chưa thể sắp xếp ngôn ngữ rõ ràng:

“Anh anh anh…”

Ôn Giản Ngôn đút một tay vào túi rồi hỏi: “Tôi?”

Dường như hắn không nhận thức được bản thân vừa làm gì, trái lại vô cùng chân thành nghi ngờ hỏi ngược: “Tôi bị làm sao à?”

Nhưng lần này Tô Thành sẽ không bị lừa, anh ta sẵng giọng hét ầm:

“Anh… anh là streamer?!”

Ôn Giản Ngôn gật đầu tự nhiên, trên mặt không có chút xíu áy náy nào: “Ừ, không phải tôi vừa mới nói sao?”

“…”

Thái độ của hắn quá mức hiển nhiên, khiến cho Tô Thành há mồm cứng họng ngơ ngác nhìn thẳng, nhất thời không nói được gì.

Sao trên đời này lại có đứa không biết xấu hổ thế chứ.

“Nói mới nhớ, cửa hàng đã mở khóa nhiều đạo cụ hơn đúng không?”

Con lươn lừa đảo không có liêm sỉ cúi đầu, tự mình lướt giao diện màn hình livestream, thỉnh thoảng phát ra cảm thán:

“Uầy, có thật này. Tiếc là giá cả cao quá.”

Tô Thành đè huyệt thái dương đang giật thình thịch của mình, cơ hàm khép mở, có chút khó khăn tổng kết:

“Cho nên… Từ, Từ Ôn…”

Nghe thấy giọng của người kia, Ôn Giản Ngôn đóng giao diện livestream, ngẩng đầu lên tự nhiên đáp:

“Đúng rồi, là tôi bịa đấy, còn cả tuyến chuyện cũng vậy.”

Hắn suy nghĩ chốc lát: “Nhưng nếu cậu ngại phiền phức thì cũng có thể tiếp tục gọi tôi là anh Tiểu Ôn.”

“Đúng rồi, cậu tên gì?”

“…Tô Thành.”

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tô Thành có chút theo không kịp mạch não của đối phương, ngơ ngác đáp: “25…”

“À, vậy xem ra lớn tuổi hơn tôi một chút.” Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm tiến đến gần:

“Xem ra tôi phải gọi cậu là anh mới đúng.”

Khuôn mặt của hắn vốn đã cực kỳ tuấn mỹ, bây giờ nhìn qua lại càng có vẻ thân thiết. Giọng điệu của hắn thân mật, âm cuối từ tính hơi uốn lên, phát âm chữ anh rất rõ ràng, quả thực khiến cho người ta hoàn toàn không có cách nào sinh ra đề phòng với hắn.

“Đúng không, anh Tô?”

Đầu óc Tô Thành rối như tơ vò.

Lúc trước đối phương lãnh đạm vô tình, dáng vẻ xử lý công việc theo phép công đáng tin cậy vẫn còn khắc sâu trong đầu. Kết quả bây giờ lại lộ ra dáng vẻ hoàn toàn khác với dĩ vãng, nửa tà ác nửa ngây thơ, loại chênh lệch tương phản này khiến Tô Thành không biết phải làm thế nào. Anh ta á khẩu không nói nên lời, cũng không biết phải ứng đối ra sao.

“Cậu, cậu đừng chèo kéo làm quen với tôi…!”

Tô Thành nỗ lực duy trì điểm mấu chốt của mình, lắp bắp cố chuyển đề tài về đúng quỹ đạo:

“Vậy… Vậy em gái cậu… Còn cả những chuyện cũ kia…”

Ôn Giản Ngôn kiên nhẫn lặp lại câu trả lời của mình: “Tất nhiên cũng là phối hợp với hình tượng nhân vật để biên soạn.”

Hắn dừng một chút, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì:

“À, chẳng qua Từ Viện là thật.”

Tô Thành: “Hả?”

Chàng trai nhẹ nhàng bâng quơ đáp:

“Vừa rồi anh cũng gặp đấy. Chính là cô gái đầu bù tóc rối, mỉm cười rất đáng sợ kia.”

Tô Thành: “…”

Đệt!

Không ngờ Từ Viện kia lại là boss?

Ôn Giản Ngôn vuốt mũi, gượng cười hai tiếng:

“Hơn nữa có vẻ cô ta rất khó chịu với việc tôi giả dạng làm anh trai, chỉ sợ sẽ bị ghi hận, hi vọng độ khó nhiệm vụ sẽ không tăng lên vì vấn đề này.”

Tô Thành: “…”



Thế mà ngài dám đóng giả anh trai của boss trước mặt cô ta?

Ngài đúng là dũng sĩ.

Nói tới đây, Ôn Giản Ngôn như nhớ đến điều gì đó. Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Thành: “Đúng rồi, anh còn nhớ nhiệm vụ của chúng ta không?”

… Chúng ta?

Tô Thành đực mặt.

Nháy mắt, ký ức bị lãng quên có chọn lọc dưới cú sốc mạnh ùa về tâm trí.

“Kích hoạt nhiệm vụ ẩn cuối cùng của phó bản Trường cấp ba Đức Tài”

“Thời hạn hoàn thành: 2 giờ.”

“Lưu ý: Nhiệm vụ thất bại sẽ khấu trừ tất cả thời gian sinh tồn tích lũy, phòng livestream của streamer sẽ bị đóng cửa ngay lập tức.”

Dịch nôm na: hoặc là hoàn thành nhiệm vụ trong hai giờ, hoặc là phải chết.

“…”

Tô Thành sụp đổ.

Dựa vào kinh nghiệm chơi game nhiều năm của anh ta, độ khó của nhiệm vụ này tương đương với việc dũng giả vừa mới bước ra khỏi Tân Thủ Thôn, tay cầm trang bị ban đầu, một mình quyết đấu Ma Vương… Đây đã không phải là khiêu chiến vượt cấp, đây là đi tìm đường chết!

Tô Thành như bị sét đánh, đứng thuộm mặt tại chỗ.

Ôn Giản Ngôn quan sát biểu cảm trên mặt đối phương.

Ừm, có vẻ là nhớ ra rồi.

Hắn nâng tay vỗ bả vai Tô Thành, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, bây giờ chúng ta là châu chấu cùng đứng trên một sợi dây thừng, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng có tôi đi cùng anh mà, đúng không?”

Biểu cảm trên mặt Tô Thành lại bị nứt ra lần nữa: “…”

Tôi nhổ. Con mẹ nó, đây vốn là cậu túm tôi tiến vào!

Nhưng mà hôm nay anh ta đã thừa nhận quá nhiều đả kích, thế nên hiện tại hoàn toàn không có tinh lực phản ứng với những lời trên.

Trong phòng livestream 789326qwk.

“Ha ha ha ha ha ha, nổ tung xe rồi, đéo còn ai sống sót!”

“Ha ha ha ha ha ha buồn cười muốn chết. Biểu cảm trên mặt streamer đối diện thật sự quá phong phú, chờ phó bản này chấm dứt tôi phải xem lại một trăm lần!”

“Đoán chừng streamer đối diện sẽ bị lưu lại bóng ma tâm lý. Ha ha ha ha ha, không ngờ NPC ở chung với mình bấy lâu lại là streamer khác. Nếu ứng trên người bản thân, chỉ sợ tôi sẽ nảy sinh nghi ngờ với cả thế giới.”

“Tui thật sự chỉ hận rèn sắt không thành thép. Rõ ràng streamer kia có thể chiếm lấy địa vị chủ động, dù sao bị lừa suốt dọc đường đi, chí ít cũng phải cho tên chó lừa đảo kia chút bài học, kết quả lại bị tên đó dắt mũi lần nữa. Tôi hận.”

“Hu hu, tui cũng muốn streamer gọi mình là anh, tui tình nguyện bị lừa!”

“Vợ ơi, làm nũng với anh này!”

“?”

Vì thế, đề tài trong phòng livestream lại một lần nữa chếch về phương hướng quỷ dị, tựa như con ngựa thoát cương một đi không trở về.

*

Ôn Giản Ngôn cũng không phát hiện hướng đi của chủ đề kỳ quái trong phòng livestream. Hắn mở ba lô của mình, lấy đạo cụ ẩn sử thi vừa được bỏ vào trong ra.

Ngay khi đạo cụ xuất hiện, âm thanh quen thuộc của hệ thống vang bên tai.

“Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (sử thi) trong phó bản!”

[Tiến độ thu thập 3/3]

Ôn Giản Ngôn cụp mắt nhìn về phía lòng bàn tay. Vẫn là túi vải màu đỏ bị buộc chặt, phải mất vài giây mới mở được ra.

Ngoài dự đoán là, vật phẩm lần này không phải bộ phận nào đó trên cơ thể dùng để hiến tế, mà là… một mảnh gương vỡ nhỏ.

Mảnh vỡ sáng trong, mặt ngoài cứng rắn bóng loáng, các cạnh vỡ bất quy tắc phản xạ ánh sáng lạnh băng.

So với “răng”, “tóc” và “ngón tay đứt”, có vẻ đạo cụ ẩn lần này rất bình thường, nhưng không biết vì sao, mảnh gương mỏng manh nhỏ bé trong tay lại có vẻ trĩu nặng, cảm giác lạnh lẽo từ điểm tiếp xúc lan ra xung quanh, từng chút thẩm thấu vào trong tim.

Ôn Giản Ngôn không tự chủ được rùng mình một cái.

Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang bên tai: [Ting! Phát hiện đạo cụ ẩn của streamer đã được tập hợp đầy đủ, bây giờ xin tuyên bố gợi ý cốt lõi của nhánh ẩn: Vật về nguyên chủ, khởi đầu là cũng kết thúc]

Nội dung của lời nhắc nhở vô cùng dễ hiểu, đó là chỉ cần đem mảnh vỡ gương đặt về vị trí ban đầu là có thể chấm dứt tất cả.

Dựa theo suy nghĩ thông thường, kế tiếp bọn họ nên về tầng bốn.

Nhưng vấn đề là…

Là người đã từng tiếp xúc thân mật với tấm gương, Ôn Giản Ngôn nhớ rất rõ, trừ bỏ khe nứt bên ngoài lúc cuối thì trên gương không có nửa lỗ hổng nào.

Lùi vạn bước mà nói, nếu mảnh vỡ này thật sự là của tấm gương trên tầng bốn, vậy tại sao sau khi sửa nó xong thì tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt? Chẳng lẽ không phải là tăng cường thực lực cho nó sao?

Ôn Giản Ngôn có chút nghĩ không ra.

Hắn nhíu mày lật qua lật lại đánh giá mảnh gương trong tay, hòng tìm ra chút ít manh mối bị mình bỏ qua.

Tô Thành nhận thấy Ôn Giản Ngôn đứng hồi lâu rồi mà vẫn có động tĩnh, mặc dù trong lòng anh ta hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn không nhịn được hiếu kỳ thò đầu qua hỏi:

“Làm sao vậy?”

Bây giờ hai người đã hoàn toàn bị trói cùng nhau, Ôn Giản Ngôn cũng không cần thiết phải giấu giếm anh ta, vì thế hào sảng nói những gì mình biết cho đối phương.

Sau khi nghe xong, suy nghĩ của Tô Thành giống hệt như hắn lúc đầu:

“Nói cách khác, chúng ta chỉ cần đem mảnh gương vỡ trở lại gương là hoàn thành nhiệm vụ?”

Cuối cùng khuôn mặt anh ta cũng xuất hiện vẻ phấn khích: “Thế còn do dự gì nữa? Đi thôi, chúng ta đi lên tầng bốn.”

Biết được phương pháp thoát khỏi khốn cảnh, những cảm xúc mất tự nhiên vừa rồi bỗng tan thành mây khói, ngay cả thần điêu đại bịp trước mặt cũng trở nên thân thiết hơn vài phần.

Nhưng Ôn Giản Ngôn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn kỹ mảnh gương vỡ trong tay.

Thấy hắn không đáp, Tô Thành không khỏi đứng gần sát hơn quơ tay trước mặt hắn:

“Cậu có nghe tôi nói không?”

Đèn pin lắc lư theo động tác của anh ta, chùm sáng tản trên vách tường, phủ lên một luồng ánh sáng trắng lạnh.

Ôn Giản Ngôn như nhận ra điều gì đó, khẽ giật mình:

“Cái này…”

Tô Thành: “Hả?”

Ôn Giản Ngôn: “Đừng nhúc nhích.”

Mệnh lệnh của hắn ngắn gọn súc tích, mang theo ý tứ chân thật không thể nghi ngờ. Tô Thành bất giác quên mất thân phận lừa đảo của đối phương, vô thức tuân theo chỉ dẫn của hắn, đứng im bất động.

Sau vài chục giây.

“…Tôi hiểu ra rồi.”

Chàng trai trước mặt đột nhiên mở lời. Hắn nâng mắt lên, đôi mắt trong veo sáng ngời, vẻ hưng phấn kích động như ẩn như hiện trên khuôn mặt, ở giữa đêm đen phá lệ động lòng.

Tô Thành nín thở theo bản năng.

Ôn Giản Ngôn tiến lên một bước, đưa mảnh gương nhỏ trong lòng bàn tay đến trước mặt Tô Thành:


“Nhìn vào bên trong anh thấy gì?”

Tô Thành tràn đầy nghi hoặc nhìn vào gương.

Dưới ánh sáng của đèn pin, mảnh gương nhỏ kia có vẻ đặc biệt sáng ngời, tựa như một mảnh băng tinh bất quy tắc, lập lòe phát ra ánh sáng lạnh.

“…Không có gì cả.”

Tô Thành cố gắng quan sát một hồi lâu, có chút mê man đáp.

“Đúng vậy.”

Ôn Giản Ngôn mỉm cười: “Chính là không có gì cả.”

Tô Thành đần người: “Từ từ, tôi có chút không hiểu, ý cậu là sao?”

Ôn Giản Ngôn: “Anh không phát hiện ra sao? Cho dù là trong điều kiện có ánh sáng thì nó cũng không phản chiếu ảnh ngược của khuôn mặt.”

Tô Thành sững sờ cúi đầu nhìn mảnh gương.

Ánh sáng đèn pin vẫn ổn định, tuy nhiên bên trong mảnh gương lại là sương mù mờ mịt, phù quang chuyển động, song lại không phản chiếu ra ảnh ngược của khuôn mặt người.

“Ơ… thật này.”

Tô Thành trợn tròn mắt.

Ôn Giản Ngôn thu tay về, cảm thấy mỹ mãn gật đầu nói: “Cho nên nó không phải thấu kính, nơi trả đồ vật về chỗ cũ cũng không phải là tầng bốn.”

“Vậy còn có thể ở đâu?”

Tô Thành cảm thấy đầu óc rối bời, suy nghĩ hoàn toàn không thể đuổi kịp người kia.

Ôn Giản Ngôn cũng rơi vào trầm tư.

Đáng lẽ những đạo cụ ẩn nên có liên kết với nhau.

Đạo cụ ẩn cấp thường là ngón tay đứt, mà khi hắn tiến vào phòng 408, “bản thân” trong gương cũng đang cố gắng điều khiển hắn cắt ngón út. Đạo cụ ẩn cấp khó là răng và tóc, chính là thứ mà Tiểu Khiết và mụ phù thủy dùng để giao dịch với gương. Dựa theo logic trên mà nói, chắc hẳn đạo cụ ẩn cấp truyền kỳ có liên quan đến Từ Viện hoặc là “Từ Viện giả” đang cố gắng chiếm đoạt thân phận của Từ Viện. Cho nên vị trí của nó trong tuyến thời gian cũng gần điểm khởi đầu nhất, địa vị cũng là mấu chốt nhất.

“Vật về nguyên chủ, khởi đầu là cũng kết thúc.”

Dựa theo logic ẩn giấu trong lời nhắc này, rất có khả năng mảnh gương có liên quan tới lời triệu hoán ban đầu.

Nghĩ đến đây, Ôn Giản Ngôn móc cuốn sổ nhỏ tìm thấy ở tế đàn ra.

Hắn nhận đèn pin từ tay Tô Thành, nương theo nguồn sáng bắt đầu lật xem lần thứ hai.

Chữ viết trong sổ nguệch ngoạc rải rác, rất nhiều chỗ bị rối loạn logic, gần như không thành câu cú hoàn chỉnh, phần lớn các chỗ trống đều bị mấy ký hiệu quỷ dị lung tung chiếm đầy, rất khó trích xuất thông tin rõ ràng đầy đủ từ bên trong.

Tuy nhiên phỏng theo suy đoán, Ôn Giản Ngôn đã có một chút khái niệm mơ hồ về bối cảnh và trình tự phó bản, cho nên hiệu suất phiên dịch lần này của hắn nhanh hơn so với lúc ở tòa nhà giảng dạy rất nhiều.

Trên một trang giấy, hắnu tìm thấy vài dòng tùy bút được viết nguệch ngoạc.

“Tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ, nhưng tôi không cảm thấy buồn.

Từ nhỏ đến lớn tôi đã được nghe những lời này vô số lần, những đánh giá đó không tạo được bao nhiêu ảnh hưởng với tôi.

Đơn giản chỉ là cô ấy không phản bác ý kiến của người khác.

Tôi không ghét cô ấy.”

Ôn Giản Ngôn có chút bất ngờ nhíu mày, hiển nhiên “cô ấy” ở đây chính là Từ Viện.

Hắn lật sang một trang khác.

“Ngài Gương an ủi tôi, nói rằng đó không phải là lỗi của tôi.”

“Chỉ là tôi không giống như cô ấy, có một gia đình đầm ấm, một cặp cha mẹ, một khuôn mặt đẹp, tính cách dễ mến, quan hệ rộng rãi.”

“Tôi không ghét cô ấy.

Tôi chỉ thật sự rất hâm mộ cô ấy, hâm mộ đến sắp phát điên, mỗi ngày ở ký túc xá nhìn thấy cô ấy, tôi đều nghĩ…”

Mấy chữ phía dưới bị bôi đen, Ôn Giản Ngôn cẩn thận nhìn kỹ mới nhận ra rốt cuộc mấy chữ kia viết gì.

“Nếu tôi là cô ấy thì tốt rồi.”

“Tối nay ngài Gương thầm nói với tôi, nó có cách để giúp tôi.”

“Tôi có thể có được tất cả.”

Ôn Giản Ngôn như có điều suy tư.

Thảo nào.

Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy kỳ lạ. Giết mèo lột da, triệu hoán tà vật, trong một loạt những hành động trên, thứ khó khăn nhất không phải chấp hành, mà là “tri thức”.

Làm thế nào mà một học sinh cấp ba bình thường lại biết cách triệu ma vật?

Bây giờ đã có đáp án cho câu hỏi trên.

…Là “gương” tự mình nói cho cô ta.

Ôn Giản Ngôn tiếp tục lật về phía sau, chẳng mấy chốc hắn đã tìm được manh mối trên một trang giấy vẽ nguệch ngoạc.

Lúc trước hắn đã từng lật qua trang sổ này, tuy nhiên khi đó hắn cũng không hiểu hàm nghĩa của những đường cong bên trong… Ôn Giản Ngôn dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt giấy thô ráp, bút pháp phía trên phác họa hình dáng quen thuộc.

Hắn cầm mảnh vỡ của gương đặt lên trang giấy.

Các đường nét không đồng đều ăn khớp với nhau

Bên trong mặt gương mờ ảo chậm rãi hiện ra một hàng chữ nhỏ xiêu vẹo.

“Hôm nay tôi nhặt được một mảnh gương biết nói ở chỗ cũ, tôi gọi nó là Ngài Gương.”

Chỗ cũ?

Ngay khi Ôn Giản Ngôn đang chìm vào suy tư, đột nhiên đầu ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt. Hắn giật mình nhặt mảnh vỡ gương lên.

Trên trang giấy, hàng chữ nhỏ xiêu vẹo kia không biết bị nước chảy ra từ đâu làm thấm ướt, vệt ẩm không rõ hình dạng chậm rãi lan tràn, làm nhòe chữ viết xung quanh.

Ôn Giản Ngôn: “!”

Hắn chợt nhớ lại điều gì.

Mỗi con quỷ trong phó bản này, cho dù là Tiểu Khiết hay Từ Viện, thậm chí là mụ phù thủy sau khi dị hóa thì trên người họ lúc nào cũng có nước nhỏ giọt.

Ngay cả người khởi xướng cũng không ngoại lệ.

Trong nhật ký của Từ Viện từng nhắc qua… Sau khi trở về ký túc xá, đối phương vẫn luôn đứng bên đầu giường cô không chịu đi, cùng với đó tiếng nước nhỏ giọt không ngừng rơi xuống dưới đất.

Lúc đầu hắn tưởng đó là âm thanh máu nhỏ đến từ tấm da mèo bị lột.

Tuy nhiên lượng máu của một con mèo có hạn, cho dù thế nào cũng không thể nhỏ giọt suốt đêm, cũng không thể biến mất ngay ngày hôm sao mà không để lại một chút dấu vết.

Cho nên, âm thanh đó không phải máu.

Nó đến từ nước thường.

Ôn Giản Ngôn thuận tay nhét mảnh gương và cuốn sổ vào trong túi, sau đó vọt về phía cửa sổ bên cạnh thò đầu nhìn ra ngoài…

Màn đêm đen kịt bao trùm mọi thứ khiến lòng người bất an. Nương theo ánh sáng mờ nhạt, có thể miễn cưỡng nhận ra toàn bộ đường nét khuôn viên trường học.

Tòa nhà giảng dạy, ký túc xá, sân thể dục, hồ nhân tạo, nhà ăn.

Ôn Giản Ngôn thầm phác họa bản đồ trường học trong đầu.


Chẳng mấy chốc hắn đã nhận ra nhà ăn, sân thể dục đều cách xa trục trung tâm, chỉ có tòa nhà giảng dạy và ký túc xá là đối diện nhau, ngăn cách hai bên là một chiếc hồ nhân tạo nhỏ.

Hai nơi đều có bốn tầng.

Số phòng mấu chốt là 408. Tuy nhiên, một phòng là phòng thứ hai bên phải, một phòng là phòng thứ hai bên trái.

Tất cả manh mối đều được nối liền với nhau, khiến Ôn Giản Ngôn vô thức nín thở.

Nói cách khác, hai tòa nhà trên là ảnh phản chiếu bởi hồ nhân tạo nằm ở trung tâm.

Và mặt hồ cũng chính là tấm gương lớn nhất trong toàn bộ khuôn viên trường.

Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống vang bên tai: [Ting, phát hiện độ lệch cốt truyện đã đạt tới ngưỡng, phó bản đang phát sinh những thay đổi không thể kiểm soát…]

[Cốt truyện mới được mở ra…]

Cái đệt, lại nữa?

Ôn Giản Ngôn hít ngụm khí lạnh.

Ngay khi hệ thống dứt lời, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy cánh cửa lớn vẫn đóng chặt của tòa nhà giảng dạy phía đối diện đột nhiên rộng mở.

Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường, có thể nhìn thấy bóng người lúc nhúc trong từng gian phòng học, hoặc cao hoặc thấp, tất cả đều lặng lẽ di chuyển qua từng ô cửa sổ tối om, chầm chậm tiến về phía cánh cửa lớn…

Ôn Giản Ngôn cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Nếu hắn đoán không sai, tấm gương trong tay chính là “ngài Gương” ban đầu.

Nó được học sinh nhặt ở bên hồ, sau khi hiểu rõ nhược điểm và dục vọng của đối phương sẽ từng chút từng chút dụ dỗ người đó triệu hoán bản thể hoàn chỉnh của mình, thẳng cho đến khi biến thành dáng vẻ bây giờ.

Như vậy, biện pháp giải quyết phó bản này rất đơn giản.

“Vật về nguyên chủ.”

Chỉ cần ném ngài Gương ban đầu xuống hồ sẽ kết thúc tất cả.

Chẳng qua, nhìn đám quỷ ảnh lắc lư bên ngoài thì có vẻ như bọn họ không còn nhiều thời gian.

Hắn quay đầu nhìn Tô Thành: “Mau lên, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.”

Dường như Tô Thành muốn nói gì đó, nhưng chẳng mấy chốc giọng nói của anh ta đã bị kẹt trong cổ họng.

Bởi vì cả hai cùng lúc nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Tiếng ngâm nga đứt quãng tựa như u hồn vang vọng giữa hành lang tối đen như mực, khiến cho da đầu người nghe run lên.

Là mụ phù thủy!

Mẹ kiếp, bà ta biết chọn lúc thật!

Thân là đối tượng nhận giá trị thù hận của đối phương, Ôn Giản Ngôn nhảy phắt lên, giống như con thỏ bị làm giật mình hoảng sở, túm Tô Thành chạy ngược về hướng phát ra âm thanh: “Chạy chạy chạy!”

Tiếng bước chân hỗn loạn của hai người vang vọng trong hành lang.

Tiếng ngâm nga sau lưng bỗng dừng lại.

“Hả? Đã trễ thế này”, giọng nói thô ráp của mụ phù thủy nghe qua có vẻ đặc biệt quái dị, giống như loài rắn nhớp nháp nào đó, “Để tôi xem ai vẫn còn chạy lung tung ngoài hành lang nào?”

Tô Thành quay đầu nhìn sau lưng theo bản năng.

Giữa ánh sáng tù mù, mơ hồ có thể thấy được một thứ gì đó khổng lồ, tựa như khối u hiếm gặp chậm rãi di chuyển trong đêm, khe hở nứt ra phía trên hơi lóe, giống như vô số cặp mắt độc ác đang nhìn trộm ra bên ngoài.

Lông tơ trên người Tô Thành lập tức dựng ngược.

Mẹ ơi! Cái quỷ gì thế!

Đúng lúc này, tiếng chuông nặng nề dưới lầu vọng lên.

“Coong… coong…”

Chuông ngân hai tiếng, chứng tỏ đã đến 2 giờ rạng sáng.

Cách đó không xa, cầu thang đã gần ngay trước mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy một chùm đèn từ trên chiếu xuống.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, túm lấy Tô Thành rẽ mạnh, vọt về phía một gian phòng bên cạnh.

Tô Thành thở hồng hộc nhìn chàng trai trước mặt, nghi hoặc khó hiểu hỏi:

“Không phải lúc nãy cậu muốn chúng ta rời khỏi ký túc xá sao, lôi tôi vào phòng làm gì?”

Tốc độ di chuyển của mụ phù thủy rất chậm, mặc dù trốn vào phòng ngủ có thể tạm tránh bà ta trong chốc lát, tuy nhiên cũng không thể giải quyết gốc rễ vấn đề, thậm chí còn có thể bị chặn đường lui.

“Tôi biết.”

Lồng ngực Ôn Giản Ngôn phập phồng lên xuống, hắn hạ giọng khẩn trương nói:

“Nhưng vấn đề là, có lẽ bây giờ đám streamer kia cũng đang xuống lầu.”

Tô Thành: “Cậu lo lắng bọn họ sẽ tiếp tục gây khó dễ?”

“…”

Ôn Giản Ngôn sờ sống mũi, gượng cười hai tiếng: “Ha ha, về phần mấy streamer kỳ cựu ở tầng bốn kia, có một chuyện hình như tôi quên chưa nói với anh…”

Hai mươi giây sau.

Tô Thành mặt không cảm xúc nhìn dáng vẻ chột dạ của chàng trai trước mặt, khóe miệng nhịn không được hơi run run.

Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, anh ta nửa tuyệt vọng nửa sụp đổ hỏi:

“Thế, bạn ơi, tôi hỏi bạn này. Còn ai trong phó bản này bạn chưa đắc tội không?”

Từ streamer đến NPC rồi lại đến quỷ quái, hầu như không ai may mắn thoát nạn, tất cả đều bị tên trước mặt kia lừa gạt!!!

Rốt cuộc vì sao mình lại bị trói cùng một chỗ với tên ôn thần này!!!

Bình luận trong phòng livestream 789326qwk toàn là cười khùng.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

“Ha ha ha ha ha ha ha, cảm ơn streamer đối diện đã hỏi câu hỏi mà tất cả khán giả chúng tôi đều muốn biết!”

“Streamer phòng cách vách ơi, chuẩn bị tinh thần lật xe không biên giới đi, ngày nào tên bịp bợm kia cũng điên cuồng thăm dò bên bờ vực lật xe, chuẩn bị làm đại bàng giương cánh rồi!”

“Ha ha ha ha ha ha ha buồn cười muốn chết.”

Tầm mắt Ôn Giản Ngôn hơi mơ hồ, có chút mất tự nhiên nhỏ giọng đáp:

“Khụ, ừm, thật ra vẫn còn.”

Ví dụ như, hư ảnh vẫn luôn nằm trong chiếc gương kia, không phải hắn chưa đắc tội với y à?

“…”

Nghe Ôn Giản Ngôn bao biện, mí mắt Tô Thành giật giật như có điềm.

Chẳng biết vì sao, anh ta luôn có một loại dự cảm mãnh liệt… Với tác phong của tên này, đắc tội với tất cả những tồn tại trong phó bản chỉ là vấn đề thời gian.

Đoán chừng sớm muộn gì, ngay cả người duy nhất chưa bị lừa kia cũng không thể may mắn tránh thoát.

Đây là trực giác đến từ người bị hại.

Hết chương 16


THÔNG TIN TRUYỆN ĐAM MỸ