Chào Mừng Đến Phòng Livestream Ác Mộng

Chào Mừng Đến Phòng Livestream Ác Mộng Tang Ốc Chào Mừng Đến Phòng Livestream Ác Mộng - Quyển 1 Chương 1

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, ánh sáng cực mạnh của đèn flash bỗng vụt sáng. Vầng sáng chói lọi như ban ngày xua tan bóng tối, phút chốc mọi thứ đều hiển hiện rõ ràng.

Ôn Giản Ngôn vô thức co người lại, nâng tay chắn thứ ánh sáng bất thình lình kia.

[Chương trình livestream sẽ bắt đầu sau năm phút nữa.]

Giọng nữ không cảm xúc vang lên, âm thanh chói tai vang dội giữa không gian nhỏ hẹp.

Ôn Giản Ngôn bất giác chớp mắt.

Mặc dù bên tai vẫn còn ù ù như cũ, song quầng sáng hỗn loạn ở rìa tầm nhìn cũng dần tản đi.

…Chuyện này… là thế nào?

Vài giây sau, cuối cùng hai mắt hắn cũng thích ứng được với thứ ánh sáng chói mắt.

Đây là một căn phòng rộng chưa đầy 5 mét vuông. Bây giờ hắn đang đứng ở giữa phòng, bên cạnh không có gì cả, vách tường xung quanh trong suốt, tấm bảng thủy tinh nhấp nháy hiển thị thời gian đếm ngược màu đỏ tươi, giờ phút này đang thong thả xoay tròn quanh người hắn.

[04:25]

Bốn phút hai mươi lăm giây.

Các con số giảm dần đều, mang đến cho người ta cảm giác lo lắng bất an.

“…”

Ôn Giản Ngôn trầm tư nhìn chằm chằm camera trong phòng hai giây. Sau đó hắn rời tầm mắt, chậm rãi tiến lên một bước, xuyên qua khe hở biến hóa giữa các con số nhìn ra ngoài.

Bên ngoài là không gian thuần trắng không có điểm dừng, hàng trăm căn phòng nhỏ giống hệt nhau trôi nổi giữa không trung. Mỗi phòng đều nhốt một người, bên trên vách tường cũng có hiển thị thời gian đếm ngược màu đỏ.

Bên ngoài phòng nhỏ, bốn phương tám hướng đều là camera lớn nhỏ. Có cái cao bằng tòa nhà, có cái cần mấy người ôm, cũng có cái chỉ bé cỡ lòng bàn tay. Vô số vòng kim loại lạnh lẽo lóe lên ánh sáng quỷ dị dưới ánh đèn, im hơi lặng tiếng nhắm thẳng vào từng căn phòng giam giữ tù nhân, mang cho người ta cảm giác như thể đang bị sinh vật ngoài hành tinh giám thị.

Quả thực khiến người sởn tóc gáy.

Vẻ mặt của đám tù nhân trong từng phòng nhỏ khác nhau.

Ôn Giản Ngôn phát hiện, những người bị mắc kẹt gần mình nhất đều có khuôn mặt tái nhợt, thần sắc mịt mờ hoảng sợ, thu mình trong góc. Thậm chí có người còn gục đổ vì sợ hãi, thét lên một cách cuồng loạn dưới đám camera quỷ dị, tuyệt vọng đấm tay lên vách tường trong suốt.

Kính cách âm.

Tựa như đang xem một vở kịch câm hoang đường.

Mà những người phía xa xa thì đều khoác trên mình vẻ mặt vô cảm, bình tĩnh chờ đợi thời gian đếm ngược chấm dứt. Cũng chẳng biết là bởi vì tập mãi thành quen hay là đã sớm chết lặng.

Đúng lúc này, một giọng nói hoạt bát vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của hắn.

“Xin chào streamer mới, tôi là trợ lý cá nhân của ngài, sẽ bắt đầu phục vụ ngài kể từ hôm nay.”

Ôn Giản Ngôn giật mình quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một màn hình to bằng bàn tay đang phát sáng, bên trên ghi chép lý lịch của hắn.

Hình ảnh, họ tên, thậm chí là cả…

Sơ yếu lý lịch.

Chi tiết và toàn diện, gần như khái quát toàn bộ cuộc đời của hắn, bao gồm cả cái tên không thuộc về “Ôn Giản Ngôn”. Nhưng đó thực sự là một trải nghiệm mà ngoài hắn ra thì không ai có thể biết được.

Ôn Giản Ngôn vô thức mím chặt môi, liếc nhanh nhìn xuống dưới, tầm mắt dừng vài giây ở câu cuối cùng trong sơ yếu lý lịch.

…“Hãy ký khế ước linh hồn cùng với phòng livestream ác mộng, bạn sẽ trở thành streamer mới của chúng tôi.”

Giọng nói kia lại vang lên:

“Đang mở phòng livestream cấp E cho ngài…”

“Phòng livestream độc quyền của 789326qwk đã được mở ra!”

Hậu trường phòng livestream trống rỗng xuất hiện trên màn hình ánh sáng và số lượng người xem trực tuyến là 0 ở góc dưới bên phải.

“Cái kia… Tao có thể hỏi mày một vấn đề không?”

Ôn Giản Ngôn dịu giọng hỏi.

Giọng nhẹ, từ tính, dịu dàng, hơi áp xuống một chút là có thể trở nên trầm thấp ám muội. Việc thoải mái khống chế tiết tấu cắn nhả chữ có thể dễ dàng đạt được sự tin tưởng và ủng hộ của bất cứ ai.

“Tất nhiên.”

Chàng trai ngước mắt. Mắt hắn là màu hổ phách ấm áp, ẩn chứa một chút phù quang trong veo, dưới ánh sáng mạnh nom có vẻ hơi nhạt màu, mang đến cảm giác cực kỳ vô hại. Hắn khẽ cau mày, đáy mắt hiện chút buồn phiền khó nhịn:

“Có thể sửa tên phòng live không?”

Thoạt nhìn dường như hắn hơi xấu hổ, sau đó ngại ngùng bổ sung:

“Tên bây giờ rất khó nghe.”


“…”

Một vấn đề hoàn toàn không nên xuất hiện trong trường hợp này.

Sau quãng thời gian tạm dừng ngắn ngủi, trợ lý thông minh trả lời:

“Tạm thời không được.”

“Nhưng mà sau khi tài khoản đạt tới tích phân nhất định, hệ thống tích phân sẽ mở cửa hàng cho ngài, lúc đó ngài có thể dùng tích phân để mua thẻ đổi tên.”

Dường như đối phương không mang chút ác ý nào, sôi nổi nói tiếp:

“Hy vọng đến thời điểm đó vẫn có thể phục vụ ngài.”

“Cảm ơn.”

Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên nhìn camera trên đỉnh đầu, thoáng nở nụ cười vui vẻ. Đôi môi mỏng màu hồng nhạt khẽ nhếch, lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng. Con ngươi đen láy dưới ánh sáng mạnh hơi co lại, có vẻ chân thành mà không giả tạo.

“Tao cũng hy vọng có thể sớm gặp lại mày.”

Cuối cùng thời gian đếm ngược màu đỏ trên bức tường thủy tinh trở về 0.

Giọng nói kia lại vang lên, vang vọng giữa không gian màu trắng trống trải, phảng phất bủa vây từ bốn phương tám hướng, chấn động đến mức tưởng chừng như kẻ điếc cũng nghe thấy được, làm cho người ta sợ hãi:

[Chào mừng bạn đã đến với phòng livestream ác mộng, buổi livestream tiếp theo sẽ bắt đầu ngay lập tức.]

Ánh đèn flash chói mắt bỗng trở nên sáng chói hơn, điên cuồng hoạt động quá tải, tưởng như vô số ánh sáng mặt trời bị ngưng tụ trong gian phòng nhỏ hẹp. Vòng kim loại của camera gần như tan chảy hết một nửa dưới ánh sáng mạnh, ống kính giãn nở, như thể sinh vật có sự sống.

Ôn Giản Ngôn đành phải nhắm chặt hai mắt. Cách tầng mí mắt mỏng manh, ánh sáng khiến con ngươi hắn đau đớn kia vẫn hoàn toàn không có cách nào chặn lại, mang tới cảm giác đau như kim chích.

Giọng nữ máy móc ban đầu trở nên tràn đầy tình cảm:

[Tôn chỉ của chúng tôi là – giải trí đến chết!]

*

Livestream bắt đầu.

Trong quảng trường livestream khổng lồ có vô số kênh được kết nối, mỗi kênh đều dẫn đến một đại sảnh livestream khác nhau. Mỗi đại sảnh đều có vô số màn hình nhỏ chằng chịt chen chúc, bảng xếp hạng treo lơ lửng trên không trung, các loại cảnh quay nhanh chóng xoay tròn, chờ đợi khán giả tham lam lựa chọn.

“Không ngờ lần này lại có nhiều streamer mới vậy, phấn khích ghê.”

“Có phải đây là phòng live với số lượng người mới nhiều nhất không? Trước giờ tôi chưa từng thấy quảng trường nào xuất hiện nhiều đại sảnh livestream từ cấp D trở xuống thế đâu.”

“Nhiều người mới vậy thì chắc chẳng có mấy quảng trường cấp A được mở đâu nhỉ?”

“Thấy thất vọng ghê, người mới có gì hay ho? Suốt ngày chỉ biết hét hò chạy trốn với không tin thần quỷ. Thôi, tôi chạy qua bên mấy tài khoản cũ coi livestream đây.”

“Tất nhiên streamer lâu năm sẽ có cái hay để xem rồi, nhưng dù sao cũng chỉ toàn mấy gương mặt quen thuộc, xem nhiều phát ngán.”

“Hơn nữa, dáng vẻ tuyệt vọng sụp đổ của đám người mới sau khi nhận ra hiện trạng của mình… thật sự là có xem bao nhiêu lần cũng không chán!”

“Ha ha ha ha ha ha chuẩn không cần chỉnh, máu tươi cùng tiếng la hét có sức hấp dẫn riêng của nó mà.”

Trong đó, một đại sảnh livestream mang tên Trường cấp ba Đức Tài đã được mở.

Logo màu đỏ máu nhấp nháy dưới tên phó bản.

Độ khó của sảnh: cấp D

Lịch sử tiến độ mở khóa cao nhất: 72%

Giá trị xem: cấp E

Ở phía dưới cùng là dòng chữ nhỏ mạ vàng.

Vì trải nghiệm xem của bạn và người khác, vui lòng tuân thủ các quy tắc trong phòng livestream và nghiêm cấm phá hoại.

Sau một thoáng chóng mặt, Ôn Giản Ngôn mở mắt ra.

Chiếc quạt trên đỉnh đầu chầm chậm xoay vòng, phát ra tiếng kêu vù vù kiệt quệ, nhìn thẳng quá lâu sẽ khiến người ta hoa mắt váng đầu.

Thanh niên vai rộng chân dài duỗi thẳng người nằm trên một cái giường hẹp, nom có vẻ hơi gò bó. Hắn chống người dậy lặng lẽ nhìn xung quanh.

Đây là một phòng ngủ dành cho học sinh kiểu cũ. Vách tường nghiêng nghiêng bẩn thỉu, giấy dán tường phía trên nhàu nát phai màu, những vệt nước bẩn màu vàng nhạt và nâu thẫm chảy ra từ phía dưới.

Căn phòng chật hẹp bày bốn giường tầng, tay vịn bằng sắt hoen đỏ bong tróc. Tủ giường đối diện treo một tấm gương thiếu góc, mặt gương bẩn thỉu còn lưu lại vệt tay nhờn nhợn dính dầu mỡ, dưới ánh sáng tù mù chỉ có thể thấy được bóng người mờ ảo, chiếc bàn bên cạnh chất đầy sách vở lộn xộn phủ bụi.

Ôn Giản Ngôn đang nằm trên một chiếc giường dưới trong số đó.

Không khí tràn ngập cỗ mùi cổ quái khó tả, khiến cho người ta hít thở không thông

Dưới góc bên phải tầm mắt là một màn hình sáng nhạt.

[Phòng livestream 789326qwk.]

[Trạng thái: Đã bắt đầu]


[Người xem trực tuyến: 3]

Số lượng người xem trực tuyến dao động từ 0 đến 3.

Không ai bình luận, giống như chỉ là một khán giả nhàm chán nào đó tiện tay ấn vào.

Ngoài hắn ra thì không còn người khác trong căn phòng.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt xuống, hàng mi thẳng dài tạo thành một vệt bóng nhỏ trên khuôn mặt trắng nõn. Khuôn mặt hắn không mang theo chút cảm xúc gì, thoạt nhìn có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Hắn xoay người rời khỏi giường. Sau đó…

Vịn mép bàn bên cạnh bắt đầu nôn khan.

Sống lưng chàng trai dưới lớp áo sơ mi khẽ run kèm theo tiếng nôn mửa, cánh tay vịn mép bàn gồng lên, gân xanh trên bắp tay càng trở nên rõ ràng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng dừng lại.

Chiếc mặt nạ trầm ổn điềm tĩnh ban đầu đã vỡ vụn, biến mất như bông tuyết tan, khóe mắt thanh niên ướt đỏ, nét mặt thong dong không gợn sóng lập tức trở nên sống động. Dáng vẻ của hắn trong chiếc gương bẩn bỗng trở nên đặc biệt mong manh và bất lực.

Đúng vậy.

Cái gì trầm ổn, cái gì điềm tĩnh…

Tất cả chỉ là giả vờ giả vịt!

Mấy tính từ ngắn gọn trên hoàn toàn không phù hợp với suy nghĩ trong nội tâm thực tại của hắn. Cho dù là bất cứ người bình thường nào cũng sẽ cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy khung cảnh kia!

Thời gian đếm ngược màu đỏ, âm thanh máy móc ác ý, camera lớn bé quỷ dị, nhìn thế nào cũng thấy giống mấy hình ảnh hay xuất hiện trong tiểu thuyết kinh dị.

Chưa kể là chúng còn quá đáng sợ!

Hơn nữa hắn là kiểu người yêu mạng nhất!

Tuy nhiên trong suốt bao năm sự nghiệp, Ôn Giản Ngôn đã hình thành nên thói quen, đó là cho dù nội tâm có sợ hãi đến đâu, áp lực bên ngoài có lớn đến cỡ nào thì trên mặt cũng tuyệt đối không được để lộ cảm xúc.

Thậm chí mà nói, càng gần kề khốn cảnh thì mặt càng phải lạnh tanh. Bằng không phỏng chừng hắn đã bị nhét vào thùng xi măng rồi quẳng xuống đáy biển từ đời thuở nào.

Ôn Giản Ngôn, nghề nghiệp là bậc thầy lừa đảo. Sau khi hoàn thành đơn hàng lớn nhất trong đời, sau đêm đánh sập một tập đoàn buôn lậu xuyên quốc gia, thành công chạy trốn với 2 tỷ đô la thì hắn bỗng trở thành streamer của phòng livestream kinh dị mà không hề được báo trước.

“……”

Thử hỏi thế gian còn ai xui xẻo bằng hắn? Ôn Giản Ngôn nhăn mặt, đè nén cảm xúc thất bại dâng lên từ tận đáy lòng, lau khóe miệng rồi đứng dậy.

Đúng lúc này, giọng nói vô cảm kia lại vang lên.

[Để cải thiện trải nghiệm live của bạn, phòng livestream sẽ căn cứ theo phẩm chất linh hồn của streamer, vì bạn định chế riêng một lễ vật độc nhất vô nhị dành cho người mới!]

Dưới hoàn cảnh rợn người này, giọng nói máy móc càng thêm quỷ dị.

Tuy nhiên, một vài từ khóa như “phẩm chất linh hồn”, “định chế riêng” trong câu nói lập tức khiến cho Ôn Giản Ngôn cảm nhận được sự khác thường trong đó.

Hắn thoáng thả nhẹ nhịp thở. Dựa theo kinh nghiệm nghề nghiệp lâu năm, khả năng cao cái gọi là “quà mới” sẽ đóng một vai trò quan trọng trong vận mệnh hắn.

[Ting! Quà tặng người mới đã được gửi qua, streamer có muốn nhận không?]

Ôn Giản Ngôn bình tĩnh đáp: “Nhận.”

Hắn nhìn màn hình ánh sáng trước mặt chợt lóe, một hộp quà lòe loẹt tự động văng ra.

Dưới hiệu ứng âm thanh náo nhiệt, dải lụa lộng lẫy tự động kéo xuống, hộp quà “bộp” một tiếng mở ra, giao diện đồ họa biến mất, lộ ra một cái…

Chậu hoa.

Chiếc chậu quê mùa mang màu nâu của bùn đất, bình thường không có gì lạ, chẳng hề đặc sắc, ngoài nó ra thì không còn gì nữa.

Ôn Giản Ngôn: “…”

Gì cơ?

Hắn hơi khó tin chọt vào chậu hoa trên màn hình, hy vọng sẽ tìm được thứ gì khác.

Một dòng chữ hiện lên.

[Tên sản phẩm: Cây táo giống.]

Ôn Giản Ngôn: “……”

Cho nên cái thứ gọi là căn cứ thuộc tính linh hồn tiến hành định chế, nghe qua có vẻ đao to búa lớn, nhưng thực chất chỉ là một gốc táo con chưa nảy mầm?

Cái thứ đồ chơi rách nát gì đây!

Quà cho người là cái này?

Bị dở hơi chắc!

Mặt Ôn Giản Ngôn lạnh tanh tắt màn hình.

Hắn ngẩng đầu lên, vô thức liếc mắt nhìn qua chỗ mình vừa nằm, tầm mắt bỗng khựng lại.

Một tấm thẻ lặng yên nằm trên gối.

Tấm thẻ rất mỏng, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, đường viền thẳng tắp, chất liệu sờ lên không giống giấy lắm, có vẻ càng giống kim loại hơn.

Ôn Giản Ngôn do dự hai giây, cẩn thận bước qua cầm lấy tấm thẻ.

[Thẻ thân phận]

Họ tên: Trình Vĩ

Tuổi: 16

Nghề nghiệp: Học sinh lớp 10 Trường cấp ba Đức Tài

Cốt truyện liên quan: Chưa được mở khóa

Ôn Giản Ngôn lật mặt sau thẻ.

Mặt sau còn có một dòng: Phân bổ thời gian sinh tồn ban đầu…

Ôn Giản Ngôn:?

Hắn lật qua lật lại tấm thẻ đọc vài lần, song không thấy thêm thông nào khác.

Chỉ có thế thôi?

Ôn Giản Ngôn thắc mắc nhíu mày ngẩng đầu.

Ngay khi ngẩng lên, trong lòng hắn bỗng giật thót.

Hình như cửa tủ đối diện chiếc giường đã bị xê nhích lúc nào không hay, tấm gương trên cửa hướng thẳng về phía hắn. Ôn Giản Ngôn có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

Và…

Một khuôn mặt trắng bệch mỉm cười nằm dưới gầm chiếc giường mình vừa nằm. Đôi mắt đen xì nhìn hắn chằm chặp, khóe môi cong lên giống như một chiếc mặt nạ dần dần mở rộng…

Trong khoảnh khắc đó, Ôn Giản Ngôn cảm thấy sống lưng lạnh toát đổ mồ hôi hột.

Trái tim hắn đập thình thịch, như thể muốn vọt thẳng ra ngoài cuống họng.

…A a a a a a a!!!

Nhưng ngay một giây sau, khuôn mặt mơ hồ chầm chậm biến mất trong bóng tối, cứ như tất cả chỉ là ảo giác của hắn, nháy mắt mất tăm mất tích.

Cuối cùng màn hình vẫn luôn im lặng hơi rung lên.

Có vài bình luận linh tinh chạy qua.

“Thế mà lại không la hét, tố chất tâm lý của streamer không tệ nha.”

“Tôi bị dọa cho chết khiếp đây này.”

Ôn Giản Ngôn: “…”

Không, tôi chỉ bình tĩnh ngoài mặt thôi.

Thực tế chân đã bắt đầu run rồi.

Hắn từ từ hít sâu một hơi, lần nữa cúi đầu nhìn lướt qua tấm thẻ trong tay mình. Không biết bắt đầu từ khi nào, dòng chữ ở mặt sau thẻ đã thay đổi.

[Hoàn thành thời gian sinh tồn được phân phối.]

Bên dưới là hai mươi phút đếm ngược màu đỏ như máu.

Số người xem live vô tình đạt hai con số.

“Á đù, không phải đấy chứ? Tôi không nhìn nhầm đúng không? Thời gian sinh tồn của streamer mới chỉ có hai mươi phút?”

“Cười sặc con koo, đây là cái vận may gì thế hả? Ha ha ha ha ha ha.”

“Hắn ta là người mới duy nhất bị phân thời gian sinh tồn kiểu này đúng không? Nhọ ghê, sống không nổi một giờ.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười đau cả bụng, đây là vừa mới bắt đầu đã cho luôn vé đi ngắm gà khỏa thân à?”

“Tôi còn chưa từng thấy streamer nào vừa tỉnh dậy đã bị quỷ quấn thân đâu, mở mang tầm mắt vãi.”

“……”

Tâm Ôn Giản Ngôn như tro tàn nhìn chằm chằm dòng chữ hai mươi phút kia, rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

Thật đúng là xui xẻo.

Hết chương 1


THÔNG TIN TRUYỆN ĐAM MỸ