Bạn Trai Cũ Đều Đang Nằm Thương

Bạn Trai Cũ Đều Đang Nằm Thương Giang Hồ Bất Kiến Bạn Trai Cũ Đều Đang Nằm Thương - Quyển 1 Chương 14

Nếu đã quyết định rời đi, Liêu Thần cũng đã tính áp chế tình cảm với ‘Chu Tử Thanh’, hắn kỳ thật lúc ở bệnh viện liền phát hiện, khi đối mặt ‘Chu Tử Thanh’, hắn có chút không thể khống chế được nhịp tim đập của mình.

Thích một người là cảm giác như thế nào? Biểu hiện trực tiếp nhất chính là tim đập nhanh, mà Liêu Thần lại phát hiện, thân thể hắn đã có tư duy chủ đạo của hắn, chấp niệm mà thân thể này lưu lại, làm cho Liêu Thần cảm thấy không thể hiểu nỗi lại sợ hãi.

Bởi vì nụ cười của một người mà tim đập nhanh hơn, bởi vì ánh mắt yêu thương của một người mà hạnh phúc trong lòng, bởi vì quan tâm của một người mà nhớ mãi không quên, thời gian năm năm này, Liêu Thần lại ở trong thân thể này vượt qua nỗi nhớ về ‘Chu Tử Thanh’, mỗi đêm đều là dày vò không nói nên lời, lấy di động ra muốn liên hệ ‘Chu Tử Thanh’, cuối cùng lại buông, thậm chí làm Liêu Thần nháy mắt cảm thấy, đến tột cùng là thân thể này chủ đạo tình cảm của hắn, hay là nói tình cảm của hắn vốn cũng đã bị thân thể này ảnh hưởng?

Hiện tại, thời gian năm năm, coi như là chấm dứt chấp niệm của mình, Liêu Thần đã cảm thấy mỹ mãn.

‘Chu Tử Thanh’, cũng chính là Tống Minh Hạ hiện tại, từ khi vừa mới mở cửa thấy được Liêu Thần ngoài cửa, cũng đã bắt đầu cả người cứng ngắc, khi y thật vất vả xoay người, cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại, nhưng người này xuất hiện, lại làm cho Tống Minh Hạ căn bản không thể khống chế bản thân, đôi mắt lạnh băng kia sớm cũng đã đỏ bừng.

Chờ đợi một phút đồng hồ, ngoài cửa không hề động tĩnh, Tống Minh Hạ đột nhiên có một loại sợ hãi, một loại sợ hãi giống như bị vứt bỏ năm đó, trải qua như vậy quá mức đau đớn, làm cho Tống Minh Hạ lòng còn sợ hãi.

Không hề nghĩ ngợi, Tống Minh Hạ lập tức chạy tới cửa, quả nhiên nhìn thấy nam nhân đã xoay người tính rời đi, trong lúc nhất thời nháy mắt hỏng mất.

“Cậu lại muốn đi, như là năm năm trước như thế liền đi?”

Thanh âm nghẹn ngào có chút kiềm nén, khác với thanh lãnh trước kia, Liêu Thần rời đi dừng chân tại chỗ, tim đập lại không chịu khống chế, cơ hồ không cần quay đầu, hắn cũng có thể đoán được nam nhân phía sau lúc này nhất định ánh mắt đỏ bừng, chất vấn như vậy làm cho Liêu Thần không thể trả lời, cũng… không biết nên trả lời như thế nào.

Nhìn thấy Liêu Thần đứng tại chỗ, Tống Minh Hạ nhìn nam nhân đã thành thục này, trong lòng vốn còn chất vấn như thế nào cũng hỏi không ra.

Muốn hỏi năm đó hắn vì sao vứt bỏ mình lại một mình, muốn hỏi hắn vì sao phải một mình lẻ loi ra nước ngoài, cũng muốn hỏi hắn vì sao năm năm này chưa bao giờ liên hệ với mình…

Cũng muốn hỏi hắn… Đến tột cùng có yêu mình hay không…

Nước mắt đột nhiên từ hai má chảy xuống, bóng dáng người trước mắt cũng trở nên có chút mơ hồ, Tống Minh Hạ cơ hồ cảm thấy mình chật vật giống như chó nhà có tang, rõ ràng biết kết quả như vậy, lại không nên chấp nhất.

“Cậu đi đi.”


Đưa tay lau khô nước mắt trên mặt, Tống Minh Hạ đột nhiên cảm thấy không còn quan trọng nữa, dù cho năm năm nay chờ đợi, hay là muốn hỏi chuyện năm đó, giờ này khắc này cũng đã không còn quan trọng, có lẽ, từ khi vừa bắt đầu, y đã sai rồi, vốn chỉ là chuyện y tình hắn nguyện, có lẽ cho tới bây giờ cũng có quan hệ đến tình yêu.

Trái tim Liêu Thần theo ba chữ này bỗng nhiên co rút lại, là một loại đau đớn nói không nên lời, loại đau đớn này làm ánh mắt Liêu Thần có chút chua chát, cả người thật giống như mất sức, cố gắng chớp chớp mắt, hắn không muốn mình chật vật như vậy, nhưng mắt cũng không khống chế được nóng lên, mà trái tim vốn điên cuồng nhảy lên lúc này giống như là mất đi động lực chậm rãi đau đớn trong lòng hơi hơi nhắc nhở Liêu Thần tình cảm của hắn đối với nam nhân phía sau.

Thời gian năm năm, một ngàn tám trăm ngày ngày đêm đêm nhớ mong, chẳng sợ Liêu Thần mỗi lần đều tìm lý do cho bản thân, đây chỉ là thân thể này ‘Tâm động’, nhưng lúc đêm đến không có câu chúc ngủ ngon dịu dàng của ‘Chu Tử Thanh’, lúc sớm đến không có bữa sáng quan tâm của ‘Chu Tử Thanh’, khi lấy điện thoại ra liền nhịn không được đưa vào số điện thoại của ‘Chu Tử Thanh’, Liêu Thần liền không thể không thừa nhận, hắn có cảm giác với ‘Chu Tử Thanh’, thậm chí, còn nhiều hơn hắn tưởng.

Đột nhiên như là buông tha chống cự, Liêu Thần nhắm hai mắt lại che dấu chật vật của mình, cũng bắt đầu ở trong lòng dò hỏi hệ thống.

‘Hệ thống… tôi nên làm thế nào mới có thể lưu lại?’

Tôi muốn ở bên anh…

Tôi muốn ban đêm lạnh lẽo ôm anh sưởi ấm, tôi muốn vào mỗi ngày mở mắt ra có thể hôn lên mặt anh, tôi muốn vào lúc anh khóc thì hôn lấy nước mắt anh, tôi muốn khi anh đối mặt với đau đớn thì ở cạnh bên anh…

Tôi, luyến tiếc anh.

Khi Liêu Thần hỏi ra những lời này ở trong lòng, đột nhiên thả lỏng lại, giờ khắc này rốt cục xác nhận suy nghĩ của mình, dù cho thân thể chủ đạo cũng tốt, hay là nguyên chủ ảnh hưởng hắn cũng thế, hắn chung quy cũng đặt ‘Chu Tử Thanh’ ở trong lòng, không rời, không bỏ.

Hệ thống nhất thời im lặng, vẫn trả lời.

‘Nếu như cậu muốn ở lại thế giới này cho đến chết, như vậy nhất định phải bỏ qua một loại trong ngũ cảm của cậu, mãi cho đến khi rời khỏi thế giới này mới có thể lần nữa khôi phục.’

‘Ngũ cảm?’

Liêu Thần biết ngũ cảm, ngũ cảm chính là chỉ thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, mà trong năm loại cảm giác này lại phân biệt càng nhiều cảm giác nhỏ khác, nghe được hệ thống yêu cầu như vậy, Liêu Thần mặc dù có chút không quá hiểu được, nhưng cũng quyết định.

‘Tôi nguyện ý bỏ qua vị giác của tôi để đổi lấy quyền ở lại thế giới này.’


Liêu Thần không muốn mất đi thị giác của hắn, bởi vì hắn muốn cẩn thận nhìn Tử Thanh vào trong mắt; không muốn mất đi khứu giác của hắn, bởi vì hắn muốn ngửi được mùi bạc hà thơm ngát trên người Tử Thanh; không muốn mất đi thính giác của hắn, là vì muốn nghe lúc Tử Thanh của hắn ôn nhu gọi tên hắn; không muốn mất đi xúc giác, là muốn dùng sức ôm Tử Thanh của hắn vào lòng, vĩnh viễn cũng không buông ra.

Chẳng qua chỉ là ăn không có mùi vị gì mà thôi, Liêu Thần nghĩ, hắn vẫn có thể chịu được.

‘Trao đổi có hiệu lực, thời gian kí chủ ở lại này thế giới cho đến chết mới thôi.’

Thanh âm lạnh như băng của hệ thống làm ra phán định cuối cùng, không có cảm giác gì, Liêu Thần giờ khắc này chỉ cảm thấy niềm vui thật lớn vừa bao phủ lấy mình, lưu lại, lưu lại thế giới này, ở bên cạnh Tử Thanh, tin tức này, làm cho Liêu Thần vui sướng muốn khóc.

Không chút do dự xoay người, thân ảnh Tống Minh Hạ đã biến mất, mà cửa phòng lại không khóa, Liêu Thần nhanh chóng tiến vào phòng, nhìn thấy Tống Minh Hạ ngồi trên sô pha trong phòng khách buồn bã hút thuốc.

Nghe được tiếng bước chân Tống Minh Hạ ngẩng đầu, không nghĩ tới lại nhìn thấy Liêu Thần vừa mới tính rời đi, hốc mắt đỏ bừng kia chưa kịp che dấu, trong tay cầm thuốc đột nhiên bỏng đầu ngón tay, cũng chưa kịp ném xuống.

Liêu Thần nhìn người trước mắt hốc mắt đỏ bừng, biểu tình mang theo một ít ủy khuất cùng bướng bỉnh, đi qua cúi người, vươn tay bóp rơi thuốc trong tay Tống Minh Hạ, nghiêm túc cầm hai tay hắn yêu quý không thôi, lại phát hiện hai tay này trải qua năm năm cũng trở nên thành thục, có chút khác với năm năm trước.

Tống Minh Hạ không tránh ra, tùy ý Liêu Thần kéo tay y, cũng là không thèm nhắc lại, tùy ý Liêu Thần đánh giá.

“Anh thay đổi không ít.”

Vươn tay khẽ vuốt mặt Tống Minh Hạ, động tác Liêu Thần có chút thật cẩn thận, kỳ thật mặt Tống Minh Hạ không có bao nhiêu thay đổi lớn, chỉ là càng thêm thành thục một ít, thoạt nhìn so với lúc mơ hồ ở bệnh viện thì thêm một chút khôn khéo.

“Con người luôn sẽ thay đổi.”

Lộ ra một nụ cười khổ, Tống Minh Hạ vừa nói xong liền bỗng nhiên ho khan, rõ ràng là do vừa nãy hút thuốc.

“Anh trước kia cũng không hút thuốc lá.” Lấy tay đặt trên mặt Tống Minh Hạ xuống, lại vuốt ve hai tay Tống Minh Hạ, Liêu Thần nhìn về phía gạt tàn đặt cạnh bên, năm năm trước khi đến đây, trên bàn trà đặt Yêu Cơ màu lam, mà hiện tại, gạt tàn sáng trong đêm như là kể ra nỗi cô đơn của chủ nhân.

“Cậu vì sao lại trở về?”

Không trả lời vấn đề của Liêu Thần, Tống Minh Hạ đột nhiên kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, ngay một phút trước y đã quyết định muốn bỏ qua, nam nhân này lại lần nữa về trong tầm mắt y, giống như là năm năm trước, khi y nguyện ý trả giá mọi thứ của bản thân, chờ đợi y cũng chỉ là bị người này vứt bỏ.

“Bởi vì…” Liêu Thần chống lại đôi mắt đỏ bừng của Tống Minh Hạ, trong lòng đau lòng một trận, trong thanh âm lại thêm vài phần kiên định chính hắn cũng không thể phát hiện.

“Tôi nhớ anh.”

Từng muốn nghe được lời tâm tình, vô số đêm khuya mơ về cảnh tượng này trong lúc ngủ, đến nay xuất hiện ở trước mặt Tống Minh Hạ, người y thích trở lại bên cạnh y, sau đó nói nhớ y, nhưng mà bây giờ, Tống Minh Hạ cũng chỉ một tay đẩy Liêu Thần ra, mà Liêu Thần lại không hề phòng bị bị đẩy té trên mặt đất.

“Liêu Thần! Cậu đến tột cùng có trái tim hay không! Bây giờ còn có thể gạt tôi như không có việc gì như vậy?”

“Năm năm đó! Năm năm trước lúc cậu không nói một tiếng bước đi cậu có nghĩ tới tôi hay không? Thời gian năm năm này cậu sao lại không nói nhớ tôi? Tôi thoạt nhìn dễ lừa như vậy sao? Liêu Thần, tôi biết cậu bây giờ lợi hại, ông chủ công ty internet Dạ Quy Nhân! Tôi năm đó che giấu thân phận của tôi, nhưng cậu căn bản không cho tôi cơ hội để tôi nói ra! Tôi là Tống Minh Hạ của tập đoàn Tống thị thì như thế nào? Cậu thì sao? Cậu nói dối với tôi bao nhiêu lời? Cần tôi từng chuyện từng chuyện nói ra không?”

Như là phát tiết, Tống Minh Hạ hung tợn trừng Liêu Thần trên mặt đất, nước mắt cuối cùng cũng không ngừng rơi xuống, bướng bỉnh làm người ta đau lòng.

Liêu Thần trên mặt đất đứng lên, Tống Minh Hạ lại hung tợn một cước đá Liêu Thần, Liêu Thần rất nhanh tiếp được chân Tống Minh Hạ, ngay sau đó trực tiếp bật người, hung hăng đặt Tống Minh Hạ ở trên sofa, sau khi không chế hai tay hai chân Tống Minh Hạ, mới nghiêm túc nói.

“Tôi thừa nhận, tôi có rất nhiều chuyện lừa anh, thân phận của anh tôi sớm đã biết rõ ràng, Tử Thanh, tôi biết anh hiện tại nhất định rất chán ghét tôi, rất hận tôi, nhưng lần này tôi tuyệt đối không lừa anh, tôi muốn ở cùng với anh, luôn luôn ở bên cạnh anh…”

Tống Minh Hạ vốn còn đang giãy dụa, lúc này nghe được lời Liêu Thần cũng dừng giãy dụa, y biết người trước mắt này nói qua rất nhiều lời nói dối, nhưng trái tim y vẫn nhịn không được muốn tin tưởng, như là thỏa hiệp, Tống Minh Hạ dừng giãy dụa, nhắm hai mắt lại, nước mắt theo hai mắt chảy xuống.

Sinh mệnh cong người, luôn có một người như vậy, dù cho người kia nói chuyện là thật hay là giả, bạn đều nhịn không được tin tưởng, mà Liêu Thần, chính là người kia mà Tống Minh Hạ tin tưởng.

Liêu Thần nhìn nam nhân dưới thân yên lặng khóc, hắn tình nguyện Tống Minh Hạ cố gắng phản kháng, cũng không muốn nhìn thấy người này khóc, cúi đầu, nhợt nhạt hôn nhẹ ánh mắt nhắm chặt của Tống Minh Hạ, động tác kìm lại Tống Minh Hạ cũng buông ra đến, ôn nhu mà lại kiên nhẫn.

“Tử Thanh, tôi yêu anh, vô luận anh là ai.”